Hôm Nay Đạo Quán Đổ Nát Vẫn Chưa Đóng Cửa

Chương 2

Giản Lạc Thư nhớ lại, hình như hiếm khi Tần Tư Nguyên nhắc đến gia đình mình, có lẽ anh cũng có những bí mật mà không muốn người khác biết. Dù sao thì cuộc sống của những gia đình quyền quý thường phức tạp đầy rắc rối mà.

Kéo vali vào phía sau đạo quán, Giản Lạc Thư dừng bước trước cửa phòng sư phụ và đẩy cửa ra.

Bên trong, mọi thứ vẫn như cũ, như thể sư phụ chưa bao giờ rời đi. Cô tiến đến cửa sổ, vươn tay chạm vào cây đàn cổ yêu thích của sư phụ và thở dài: “Sư phụ, con đã trở về để kế thừa đạo quán rồi đây.”

Ngay khi cô nói xong, cây đàn cổ phát ra một âm thanh du dương và kéo dài. Cùng với âm thanh ấy, viên ngọc mà cô đeo từ nhỏ trên cổ bất ngờ rơi xuống đất. Khi viên ngọc rơi trúng cây đàn cổ, nó bật lên và vỡ thành nhiều mảnh trên chiếc giường gỗ, rồi lăn kề bên chiếc rương da.

Chiếc rương này cũng là vật mà sư phụ để lại cho cô, sư phụ nói lúc trước luôn nghĩ rằng mình có thể chăm sóc cô thêm mấy năm nên không dạy gì cho cô, bây giờ cô chỉ có thể tự mình học thành tài.

Lúc đó cô khóc đến nỗi trời đất tối tăm, không thể hiểu hết ý nghĩa của mấy lời sư phụ nói. Sau khi lo liệu đám tang xong xuôi, cô lại tránh xa chiếc rương, sợ rằng mỗi vật trong đó sẽ làm cô nhớ đến người đã khuất. Đến giờ, cô vẫn chưa dám khám phá nội dung bên trong.

Chắc là mấy cuốn kinh thư đơn giản của Đạo gia đây mà.

Nhớ lại những video trên mạng về các nghi lễ tâm linh, cô cảm thấy việc tự học để trở thành một đạo sĩ thực sự là một nhiệm vụ khó khăn. Ngay cả khi học xong, cô cũng chưa chắc có thể cùng làm pháp sự với Tần Tư Nguyên được, chưa kể tiểu sư đệ với vẻ ngoài non trẻ cùng đôi mắt to tròn của cô trông không giống một đạo sĩ chút nào.

Giản Lạc Thư nhặt những mảnh ngọc vỡ rồi mở chiếc rương. Trên cùng là các giấy tờ liên quan đến việc kế thừa đạo quán, tất cả đều đã được chuyển giao thành công sang tên cô. Cô cẩn thận đặt chúng sang một bên rồi lấy ra một cuốn sách cũ kỹ với tựa đề “Kỹ xảo đàm phán với cô hồn dã quỷ”.

Với vẻ mặt đầy hoài nghi, cô đặt cuốn sách xuống và lướt qua những cuốn sách khác trong rương: “Một trăm kỹ xảo xuyên qua thân phận của yêu quái”, “Phương pháp và quy tắc đổi phúc giữa âm dương hai giới”, “999 phương pháp bắt lệ quỷ”, “Bách khoa toàn thư 300 loại bùa chú thông dụng”, “Sổ tay học cấp tốc tính toán bấm tay”…

Giản Lạc Thư: “…???”

Cô thầm nghĩ: Sư phụ, liệu có phải ngài đã mua những cuốn sách giả mạo này từ quán ven đường với giá chỉ mười đồng để dạy cho con không?

Trong khi cô đang mơ màng, một cơn gió bất ngờ thổi mở cửa sổ, một khuôn mặt tái nhợt bay vào từ bên ngoài: “Ôi, quan chủ mới của Như Ý Quan trông thật xinh đẹp. À, tôi vừa nghe thấy tiếng đàn, không biết Như Ý Quan có thể tiếp nhận ủy thác một lần nữa không?”

Cuốn sách trong tay Giản Lạc Thư rơi xuống đất với tiếng động “lạch cạch”, trong đầu cô vang lên tiếng thét tuyệt vọng: “Sư phụ, người hãy trở về và giải thích cho con, đạo quan nhà ta rốt cuộc làm gì mà lại nhận ủy thác từ quỷ nữa vậy a a a a a!”

Giản Lạc Thư đứng đó, mắt nhắm chặt, lẩm bẩm những từ ngữ như một bùa chú: “Độc lập, tự do, hạnh phúc, dân chủ, công bằng, văn minh…”

Khi cô mở mắt, gương mặt tái nhợt vẫn treo lơ lửng bên cửa sổ, nụ cười của nó như muốn lấy lòng cô.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin