Alpha Độc Quyền Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 5

Trong cơn mơ màng, Đường Tiếu Dương cảm nhận được một sự mát lạnh nhẹ nhàng trên gương mặt, bản năng khiến cô cọ sát vào nó.

Cô gái cao lớn quấn lấy Mục Tuyết như một chú chó lớn thích làm nũng, hết dụi lại ôm. Mục Tuyết không hề tỏ ra khó chịu, cô chỉ từ tốn vuốt phẳng mái tóc rối bù của Đường Tiếu Dương.

“Cô chủ, làm ơn đừng tỏ ra như thể cô ấy chiếm tiện nghi của cô là lẽ đương nhiên được không?” Chu Thư không nhịn được phải lên tiếng.

“Xử lý hai người kia thế nào?” Chu Thư hỏi thêm.

Mục Tuyết lạnh lùng ra lệnh:

“Báo cảnh sát. Gọi quản gia, cử một đội bảo vệ kiểm tra toàn bộ nhân viên ca trực hôm nay. Nói rõ, nếu không tìm ra đồng phạm của hai kẻ này, toàn bộ sẽ phải rời khỏi nhà họ Mục.”

Cả việc đặt thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ và để lọt thẻ từ đều chứng tỏ có vấn đề trong đội ngũ nhân viên nội bộ.

Chu Thư biết Mục Tuyết đang thực sự tức giận, không dám đùa giỡn thêm, nghiêm túc hỏi:

“Còn cô bé này thì sao?”

Mục Tuyết nhìn Đường Tiếu Dương bất tỉnh trong tay mình, giọng nói dịu đi đôi chút:

“Đưa cô ấy về phòng tôi nghỉ ngơi. Cô đi thu thập chứng cứ, chờ cảnh sát đến thì giao người và bằng chứng cho họ. Đồng thời…” Cô hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Xác định danh tính hai kẻ kia, báo cho tôi.”

“Rõ.”

Bạch Kình và Chu Thư giúp Mục Tuyết đưa Đường Tiếu Dương về phòng, sau đó cùng nhau rời đi.

“Ê, cô có để ý không?” Chu Thư nháy mắt đầy ẩn ý. “Cô chủ hình như hơi đặc biệt với cô bé Alpha này đấy.”

Bạch Kình không đáp mà hỏi ngược lại:

“Tiểu thư là Omega, ở cùng một Alpha đang phát tình như vậy có ổn không?”

Chu Thư khoanh tay sau đầu, ngước nhìn trần nhà:

“Cô chẳng phải biết bệnh của cô ấy sao? Đến vị ngọt hay mặn còn không phân biệt được, thì có thể có vấn đề gì chứ.”

Trong phòng, Đường Tiếu Dương mơ hồ cảm thấy mình được đặt lên một chiếc giường êm ái, nhưng cơ thể cô vẫn nóng như lửa đốt.

Cô bứt rứt kéo mạnh cổ váy, cố gắng thoát khỏi cảm giác ngột ngạt. Đột nhiên, một luồng khí mát lạnh nhẹ nhàng chạm lên trán cô, giúp cô tỉnh táo lại đôi chút.

Đường Tiếu Dương mở mắt nặng trĩu, gương mặt của Mục Tuyết dần hiện ra rõ ràng. Trong đầu cô hiện lên ba chữ lớn: "Thật mất mặt."

Cô nghĩ có lẽ mình nên tiếp tục giả vờ bất tỉnh.

Nhưng đã không còn cơ hội.

Mục Tuyết cúi xuống gần cô, giọng nói trầm ấm và dễ nghe vang lên:

“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Tôi đỡ lắm rồi, cô đừng lại gần.

Đường Tiếu Dương muốn đáp lại, nhưng cổ họng cô đau rát như bị thiêu đốt.

Không đợi cô ra hiệu, Mục Tuyết đã cầm lấy một cốc nước:

“Tôi có thể đút nước cho em không?”

Không được thì làm sao? Tôi cũng đâu cầm nổi cốc nước.

Đường Tiếu Dương cố nhịn ý muốn đảo mắt, khó nhọc gật đầu.

Nước ấm làm dịu đi cái khát trong cổ họng khô khốc, khiến cô thoải mái nheo mắt lại. Lén liếc nhìn Mục Tuyết, cô phát hiện người phụ nữ trông có vẻ tâm trạng khá tốt. Sau khi đút nước xong, Mục Tuyết còn dùng khăn giúp cô hạ nhiệt.

“Đã xử lý hai kẻ kia rồi. Chờ em hạ sốt, tiêm thêm mũi thuốc chặn nhiệt là ổn.”

Đường Tiếu Dương gật đầu, không nói gì.

Dù trong lòng oán giận Mục Tuyết, cô vẫn tin rằng với tính cách của người phụ nữ này, hai kẻ gây tội chắc chắn sẽ không dễ thoát tội. Dẫu sao thì mặt mũi cũng đã mất hết, cô chỉ xem đây như một tai nạn. Sáng mai, cô sẽ rời đi.

Không khí im lặng bao trùm hai người. Lực của Đường Tiếu Dương dần hồi phục, cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Mục Tuyết vang lên.

Người phụ nữ đứng dậy, đi sang một bên nghe máy.

“Đã tìm ra đồng phạm rồi. Chúng thậm chí chưa kịp xóa đoạn ghi hình trong camera giám sát. Tôi sẽ đến sở cảnh sát để lấy lời khai. Cô bé này có lẽ không cần phải ra làm chứng nữa.”

“Được, vất vả rồi.”

Đường Tiếu Dương lặng lẽ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mục Tuyết, bàn tay cô bất giác siết chặt lấy góc chăn.

Đột nhiên, một mùi hương thanh đạm, phảng phất như trà mới pha, len lỏi vào không khí. Mùi hương đó hoà lẫn với pheromone của cô, không đậm nhưng lại rất rõ ràng.

Đây là… pheromone?

Mục Tuyết không phải Beta sao?

Không ổn rồi…

Khi Mục Tuyết quay lại sau cuộc gọi, cô nhìn thấy Đường Tiếu Dương cuộn tròn người ở đầu giường, biểu cảm như thể đang rất hoảng loạn.

“Em sao thế?”

“Cô đừng lại gần!”

Người này không biết mình đang phát tình sao?

Mục Tuyết tưởng Đường Tiếu Dương cảm thấy không khỏe, liền dừng lại một chút, sau đó vẫn bước đến gần.

Khi cô đến gần hơn, mùi pheromone thanh đạm ấy càng rõ ràng. Đường Tiếu Dương nghiến răng, cắn mạnh vào lưỡi mình. Cơn đau nhói tạm thời đẩy lùi ham muốn đáng sợ.

Ngay khi Mục Tuyết vừa tới bên giường, Đường Tiếu Dương bất ngờ bật dậy, khiến cả người Mục Tuyết choáng váng. Khi cô kịp nhận thức lại, bản thân đã bị Đường Tiếu Dương đè chặt xuống giường.