Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Alô, Phượng Anh à, có chuyện gì thế?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói vang dội của Hướng Kiến Quốc vang lên.
Hướng Tình cầm lấy điện thoại từ tay Hướng Phượng Anh, vừa khóc vừa hét lớn: “Bố! Bố về nhà mau, bên ngoài zombie bùng phát rồi! Lái xe nhớ đóng kín cửa sổ, về nhanh nhé!”
Ở đầu dây bên kia, Hướng Kiến Quốc bị tiếng hét đầy hoảng loạn của con gái làm giật mình.
Con bé bị làm sao thế này? Sao vừa khóc vừa hét, bị kích động gì à?
Từ trước tới giờ, ông chưa từng thấy con gái mình hoảng loạn đến mức này.
Ông vội vàng đáp: “Được rồi, được rồi, bố về ngay, lập tức, ngay bây giờ!”
Sau khi dỗ dành con gái cúp máy, Hướng Kiến Quốc đứng phắt dậy khỏi bàn làm việc.
Zombie?
Ông đã từng xem phim về zombie, tất nhiên biết rõ zombie là gì.
Ông hiểu con gái mình, tuy hơi tiểu thư một chút, nhưng tính tình vẫn luôn ổn định, dịu dàng.
Nhưng rõ ràng trong cuộc gọi vừa rồi, con gái ông quá mức kích động, chẳng lẽ bên ngoài thật sự có zombie?
Gương mặt ông thoáng hiện vẻ nghi hoặc, lý trí nói với ông rằng điều đó khó có thể xảy ra.
Nhưng trong lòng ông lại thấy áy náy với con gái, nên quyết định lập tức về nhà.
Thực ra hôm nay ông đã lên kế hoạch tan làm sớm, lái xe vào trung tâm thành phố mua điện thoại tặng con gái, rồi về nhà mừng sinh nhật cô bé.
Thế nhưng, một quản lý trong nhà máy lại năn nỉ ông chờ thêm chút nữa để ký một tài liệu quan trọng trước khi đi.
Ông đồng ý, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy ai mang tài liệu tới, gọi điện thoại thì máy bận.
Người đâu mà làm ăn vô trách nhiệm, suýt nữa làm lỡ sinh nhật 18 tuổi của con gái mình!
Nghĩ tới đây, ông giận sôi máu.
Ông không chờ nữa!
Hướng Kiến Quốc cầm lấy cặp da và chìa khóa xe, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.
Nhưng vừa đi tới cửa, cảnh tượng trước mắt khiến ông chết lặng.
Qua cửa kính, ông nhìn thấy rõ trên khoảng sân trống phía trước có hai người.
Một người nằm bất động dưới đất, máu đỏ chảy loang lổ.
Người còn lại thì đang bò lên người đó, tựa như đang cắn xé, nhai nuốt.
Trên chiếc áo sơ mi xanh của kẻ kia nhuốm đầy vệt máu đỏ thẫm.
Hướng Kiến Quốc lập tức nhận ra, kẻ mặc áo sơ mi xanh đang cắn xé người khác kia không ai khác chính là quản lý vừa bảo ông chờ để ký tài liệu!
Hóa ra... thật sự có zombie!
Hướng Kiến Quốc rùng mình, hít sâu một hơi lạnh.
Zombie đã xuất hiện, chẳng lẽ ngày tận thế đã tới?
Nhà mình toàn người già yếu, phụ nữ trẻ con, không được, mình phải về ngay!
Nghĩ vậy, ông nhanh chóng tìm kiếm một vũ khí trong văn phòng. Cuối cùng chỉ tìm thấy cây chổi lau nhà ở góc tường.
Hướng Kiến Quốc tự trấn an mình, siết chặt cây lau nhà, cẩn thận rời khỏi văn phòng.
May mà khu văn phòng của nhà máy chỉ là dãy nhà trệt, và xe của ông đỗ ngay trước cửa, cách đó chỉ khoảng 5–6 mét.
Nhân lúc con zombie chưa để ý, ông lao nhanh về phía xe của mình.
Mở cửa, chui vào, rồi tiện tay ném luôn cây lau nhà vào trong xe. Tất cả động tác đều gọn gàng, dứt khoát.
Đến khi đóng cửa xe, Hướng Kiến Quốc mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch.
Không dám chậm trễ, ông lập tức khởi động xe.
Có lẽ âm thanh đóng mở cửa xe đã thu hút sự chú ý của con zombie.
Qua gương chiếu hậu, ông thấy nó từ từ rời khỏi cái xác dưới đất, loạng choạng bước về phía xe.
Nhưng lúc này, Hướng Kiến Quốc đã vặn tay lái, đạp ga lao vυ't đi.