Một búng máu phun ra.
Hậu quả của việc sử dụng quyển trục cắn nuốt là đây.
"Chết tiệt, quả nhiên thứ bán thành phẩm bản chỉnh sửa này chẳng ra gì."
Khi cô đang định lau vết máu thì... phanh!
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Kinh ngạc, cô quay đầu lại. Ánh mắt sắc bén của lãnh tụ ngay lập tức đối diện với ánh mắt cô.
Cô nhìn thấy ngón tay của ông ta tạo thành một thủ thế chuẩn xác, như bàn tay hoa lan, đầu ngón tay phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Ánh sáng khẽ rung động trong không khí...
Cô không nhìn thấy rõ, nhưng dường như ông ta đang bắt lấy gì đó. Hơn nữa, đôi mắt của ông ta hiện lên một lớp màng mỏng màu xanh lục, giống như một lớp kính mờ.
Chớp mắt, ông ta đã nắm được mùi máu tươi từ cô.
Phù Xuyên đột nhiên cảm thấy lo lắng: Thế giới trong trò chơi hoàn mỹ đến vậy sao?
Tất cả, từ đạo cụ, trang bị, địa giới, đến văn minh bối cảnh, thậm chí hệ thống tu luyện của trò chơi, đều được tái hiện hoàn chỉnh.
Thật đáng sợ! Dù đã đến thế giới này một tháng, đây là lần đầu cô thực sự ý thức rằng mình đã xuyên không vào thế giới của “Áo Thuật Vương Toạ”.
Nhưng... cô đã bị bại lộ sao?
Phù Xuyên, trong lốt Tạ Khắc Lệ, làm ra vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, run rẩy nói: "Ngài... Ngài có việc gì sao?"
Cô giả vờ bất an, như thể vừa làm điều gì sai trái và sợ bị phát hiện.
Hoặc là...
Lãnh tụ nheo mắt nhìn cô, hỏi:
"Cậu làm sao vậy?"
Vừa hỏi, ông ta vừa tiến vào. Cơ thể cao lớn và cường tráng của ông ta khiến WC vốn nhỏ nay càng chật chội. Tạ Khắc Lệ bị dồn vào góc tường, lưng dựa vào lớp gạch men lạnh lẽo. Nơm nớp lo sợ, cô vội vã đáp: "Tôi... tôi hộc máu! Tôi thật sự không làm hại cô gái đó! Là cô ta dụ dỗ tôi, rồi tự tay đốt đèn dầu làm cháy mọi thứ!"
Một lời dối trá trắng trợn. Trước sự uy hϊếp của kẻ mạnh, cô tỏ ra sợ hãi thật tự nhiên, cố lảng tránh điều đáng sợ nhất trong lòng.
Lãnh tụ nhận ra sự sợ hãi của cô không đến từ điều khác thường, mà chính là những lời dối trá mà cô đang cố che giấu.
"Hộc máu? Cậu có bệnh à?"
Hoảng loạn, cô lắp bắp nói: "Tuyến tiền liệt viêm... có tính không?"
Phù Xuyên nhớ lại dáng vẻ ghê tởm của Tạ Khắc Lệ khi cởϊ qυầи. Lúc ấy, cô cũng kinh hãi không thôi.
"!"
Vẻ mặt lãnh tụ cứng đờ, rõ ràng cũng cảm thấy khó xử và ghê tởm. Có bệnh như vậy mà vẫn vội vàng xâm phạm người khác, quả thật là loại cặn bã không thể tha thứ.
"Kia cũng đâu khiến cậu hộc máu được. Chẳng lẽ là ung thư?"
"Không! Chỉ là... tôi không cẩn thận đυ.ng vào cột cửa thôi."
Cô bịa chuyện để che giấu sự thật mình không phải người thuộc thế giới này nên bị bài xích. Đồng thời, cô đoán được lý do những người này cứu Tạ Khắc Lệ.