Tiếng Lòng Hệ Thống Vai Ác Bị Tiết Lộ Thành Vạn Nhân Mê

Chương 10

Tần Bộ Dương nhìn chằm chằm vào lọ kẹo trên ban công, trong lòng như có một loại cảm xúc không tên bám rễ, phát triển như dây leo, dần dần chiếm lấy nhịp tim của gã, khiến âm thanh “thình thịch” vang lên bên tai.

Thiếu niên đó dường như biết rất nhiều chuyện về gã.

Khi Tần Bộ Dương hiếm khi ngẩn người, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa của cấp dưới.

Khi mở cửa, cấp dưới đầu tiên cung kính cúi chào gã, sau đó ngắn gọn báo cáo: “Trưởng quan, toàn bộ biệt thự đã được lục soát kỹ càng, không tìm thấy dấu vết của bất kỳ ai, cũng không có chút tinh thần lực nào còn sót lại.”

Hoàn toàn là một câu trả lời nằm trong dự đoán.

“Tôi biết rồi. Ngày mai điều thêm một lô thiết bị chuyên dụng tinh vi hơn để kiểm tra.” Tần Bộ Dương nhớ lại con gấu trúc nhỏ lông xù đó, phát hiện dường như gã không cảm nhận được dấu vết tinh thần lực nào trên cơ thể đối phương.

Hoặc là hoàn toàn không có, hoặc là cấp độ còn cao hơn cả gã, đến mức gã không thể nhận ra.

Chuyện này phức tạp hơn so với những gì gã tưởng. Tần Bộ Dương đang suy nghĩ làm thế nào để tìm ra thân phận của con gấu trúc nhỏ, thì đột nhiên nghe cấp dưới lại mở lời: “Hơn nữa, còn có cha và em trai nuôi của ngài. Người của chúng ta nghe nói họ dường như đang định chơi xấu, muốn cản trở Lục Thai, học viên quân sự kia, để giành lấy suất nhập học.”

“Họ có vẻ còn định kéo theo một bọn du côn, có khả năng sẽ làm lớn chuyện, gây ảnh hưởng xấu đến ngài và nhà họ Tần.”

Cấp dưới vừa nói vừa đưa tập tài liệu trong tay ra.

“Con nuôi của Tổng quân Hạ khu ba, lại phải dựa vào việc cướp suất nhập học của người khác mới vào được học viện quân sự sao.” Tần Bộ Dương cười nhận lấy, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, nhưng ánh mắt không hề có ý cười: “Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là mất mặt.”

Gã lật qua tài liệu, khi nhìn thấy gương mặt âm u lạnh lẽo trong bức ảnh, bỗng cau mày.

Tần Bộ Dương bất giác nhớ lại cảnh náo loạn vừa rồi, khi tên nhóc đó thúc giục đồng bọn rời đi, gã nhạy bén nhận ra một tiếng đáp lại trầm thấp, lạnh lẽo.

Ánh mắt gã quay trở lại tập tài liệu.

Tần Bộ Dương đôi khi đến các trường học tham gia hoạt động, trong trí nhớ gã từng gặp người này. Gã hồi tưởng lại, phát hiện giọng nói của hai người này giống nhau đến mức, dù chỉ là gặp mặt thoáng qua, gã cũng khó phân biệt.

Gã bỗng nhiên nảy ra một giả thuyết.

Ánh mắt Tần Bộ Dương lướt qua thông tin gia đình của đối phương, đại khái đoán được cha và em trai nuôi của mình đang định làm gì. Gã ngăn cấp dưới chuẩn bị rời đi: “Tạm thời không cần quản chuyện này. Ra lệnh đảm bảo an toàn cho học viên kia trong thời gian này.”

“Tôi cần ngươi điều tra một việc khác trước.”

——

Sau khi trở về, 011 nhìn số điểm nóng hổi mới nhận được, ôm đuôi vui sướиɠ cả mấy ngày liền.

Có điểm thì ký chủ cũng giống như có tiền. 011 lập tức quyết định dẫn ký chủ ra chợ đêm dạo chơi. Tất nhiên, thực chất là cậu muốn tự mình dạo chơi.

Chỉ là, vừa đi xong, 011 còn chưa kịp chảy nước miếng nhìn đống đồ ăn ký chủ đang cầm trên tay.

Cậu đột nhiên lại nhận được thông báo họp.

011 thực sự rất ghét thói quen của cấp trên, cứ có chuyện không đâu cũng mở họp. Nhưng không có cách nào khác, vì tiền thưởng cuối năm, cậu đành phải mè nheo, nhìn ký chủ bằng ánh mắt đầy van nài, [Ký chủ, anh phải giữ giúp tôi, không được ăn vụng đâu nhé! Tôi sẽ về ngay thôi.]

Cậu vừa nói, vừa bước đi vừa ngoái đầu nhìn đống đồ ăn vặt.

“...” Lục Thai thực ra không thích ăn mấy thứ này, nhưng không thể nói thẳng là mua cho gấu trúc. Hắn nhìn cục tròn cam cam đó, gật đầu một cách kiềm chế: “Để cả cho cậu.”

Trông như không quá quan tâm, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn lướt quanh con gấu trúc.

Lục Thai không thấy mình có gì không đúng. Dù qua mấy ngày quan sát, hắn nhận ra con gấu trúc này thật sự chẳng có tâm tư gì, nhưng mọi thứ vẫn cần cẩn thận. Phải quan sát, tiếp xúc nhiều hơn mới đoán được ý đồ của đối phương.