011 vừa muốn lắng nghe xem phản ứng của ký chủ thế nào, lại vô tình vểnh tai phát hiện tiếng cãi vã của đám người kia đã ngừng lại.
Bọn họ đang nói chuyện với nhau, chỉ là khoảng cách quá xa nên nghe không rõ.
011 tò mò, lặng lẽ bay xuống từ tảng đá, chui vào bụi cỏ, cố gắng rướn đầu nhỏ lên phía trước, đến mức suýt nữa không giấu được cơ thể tròn vo, cuối cùng mới nghe rõ đám người đó đang tranh cãi bằng giọng run rẩy.
“Các cậu không thấy có gì không đúng à? Đầu tiên là đồ ăn của chúng ta biến mất, sau đó là lạc đường, rồi bị dã thú khổng lồ truy đuổi… Lục Thai, cậu đang nhìn gì vậy? Ở đó làm gì có gì… Hay là cậu thấy cái gì…”
“Cậu hỏi hắn làm gì, loại sao chổi như hắn, có gì chắc chắn cũng là do hắn gây họa.”
“Đúng, tôi thấy chúng ta nên bỏ rơi Lục Thai. Tên nghèo rớt mùng tơi này chẳng phải cũng vì tinh tệ thôi sao? Nếu hắn còn sống mà ra được, chúng ta gửi phần tinh tệ đã hứa cho hắn là xong! Ha ha ha, loại người như hắn mà cũng đỗ vào học viện quân sự à?”
…
Mặt tròn xoe của 011 thoáng hiện lên chút chột dạ.
Cậu lấy đuôi che tấm biển chỉ đường vừa mới trộm trong bụi cỏ, nghiêm túc lẩm bẩm: [Là nhân vật phản diện có nguyên tắc, lát nữa tôi sẽ trả nó về chỗ cũ!]
[Nếu cứ để mặc những con người này thì cũng là một mối nguy hại cho xã hội loài người!]
Nhớ lại những lời nói đầy ác ý kia, 011 hừ hừ hai tiếng, nheo mắt lại. Cậu cảm thấy đám con nhà giàu này đơn giản là đang ghen tị. Ký chủ dù vừa học vừa làm nhưng vẫn thi đỗ vào học viện quân sự tốt nhất của hệ sao Morse!
Khí chết bọn họ đi!
[Nhưng… ký chủ có đang khóc thầm không nhỉ?] 011 vẫy tai, len lén nhìn về phía ký chủ. [Tôi vẫn chưa học được cách dỗ con người vui vẻ thì phải làm sao đây…]
Cậu xoa xoa móng vuốt, rướn thêm một chút nữa.
Trong tầm mắt, người thanh niên cao gầy đứng ngoài rìa nhóm người, chỉ yên lặng cúi đầu, đường nét môi mỏng thẳng tắp. Mái tóc đen dài không được cắt tỉa che khuất phần lớn khuôn mặt lạnh nhạt, nhã nhặn, khiến người khác khó mà nhìn rõ biểu cảm lúc này.
Ngón tay thon dài lặp đi lặp lại động tác chơi đùa một loại quả nhìn có vẻ đặc biệt.
Đó là một loại quả độc hiếm thấy, chỉ cần bốc khói nhẹ đã có thể gây chết người.
[Đừng ăn mà ký chủ! Ăn quả này vào, cơ thể bị phân giải thành một vũng DNA thì chưa chắc đã tìm được dấu vết!] 011 ngay lập tức trợn tròn mắt, quên mất phải kiểm soát âm lượng, kêu lên một tiếng.
Cậu chắc chắn rằng số lương thực mình để lại cho ký chủ đã bị đám con nhà giàu hỗn xược kia cướp sạch!
Nếu không, ký chủ đã không đến mức đói đến mức phải ăn quả này!
Khi 011 còn đang rưng rưng nước mắt, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của ký chủ: “Ừ, tôi biết.”
[???]
Cậu còn tưởng mình nghe nhầm, đôi tai trên đầu vẫy vẫy một cái, đột nhiên phản ứng lại. Nếu ký chủ đã biết quả này có độc mà còn cầm trong tay…
Chẳng lẽ, chẳng lẽ ký chủ đang nghĩ đến cái chết?!
011 hoàn toàn không nhận ra rằng, ký chủ của cậu chỉ đang nắm chặt quả độc, thờ ơ nhìn đám người phía trước, suy nghĩ điều gì đó chứ không có ý định ăn nó.
Ngay sau đó, Lục Thai nhìn thấy chú gấu trúc nhỏ đột nhiên lao tới ôm chặt lấy chân mình. Hai tai tròn trên đầu cậu rung rung, cặp mắt long lanh nhìn quả độc trong tay hắn, vội vàng đến mức tai vểnh như cánh quạt.
Cậu cố gắng nhảy nhót, nhưng chiều cao còn chưa tới đầu gối hắn.
011 hoàn toàn không biết trong mắt nhóm người cao trung bình 1m9 của hệ sao Morse, cậu trông chẳng khác nào củ cà rốt nhỏ.
Cậu giơ hai móng vuốt, cực kỳ cố gắng dùng chân sau bật nhảy, muốn giật quả độc nguy hiểm kia.
Nhất định nhảy được hơn một mét rồi chứ nhỉ!
Kết quả, khi đáp xuống đất, cậu đắc ý ngẩng đầu nhìn thì phát hiện mình chỉ để lại một dấu móng nhỏ trên phần đầu gối chiếc quần dài màu đen của ký chủ.
011: QAQ
Lục Thai nhìn dấu vết nhỏ xíu kia, trái tim bất chợt dấy lên cảm giác phức tạp.
Hắn không vội mở miệng, cho đến khi đi đến sau một gốc cây ngồi xuống, mới nhìn chú gấu trúc nhỏ không ngừng bám chặt lấy chân mình, và cuối cùng cũng phải bất lực mở lời bằng giọng điệu khó tả: “Cậu rốt cuộc muốn tôi làm gì.”
Lục Thai không tin có cái bánh rơi từ trên trời xuống.
Đời hắn từ nhỏ đến lớn phải vật lộn một thân một mình, vì sao đến khi hắn thi đỗ học viện quân sự mà cả hệ sao Morse ai ai cũng mơ ước, một điều kỳ diệu gọi là "hệ thống" mới rơi trúng hắn?