Bia Đỡ Đạn Vạn Người Ghét Dựa Vào Tiếng Lòng Để Sửa Đổi Truyện Máu Chó

Chương 6

“Được.” Lâm Qua nhìn Quý Nguyên với ánh mắt âm trầm, không thể hiểu nổi. Chẳng phải thiếu niên năm nào vì hắn ta mà sẵn sàng nấu cháo trắng suốt đêm sao? Sao giờ lại trở nên xa lạ thế này?

Hóa ra Quý Nguyên thực sự thực dụng đến vậy sao?

Trong lòng hắn ta ngập tràn thất vọng khó nói thành lời. Sau đó, hắn ta hằn học liếc mắt nhìn hai người một cái, bước ra ngoài với dáng vẻ hơi loạng choạng.

Kết quả, cửa phòng tập nhảy dường như bị kẹt, kéo mãi không ra. Cảm giác mình lại mất mặt lần nữa, Lâm Qua tức đến mức không kìm được, mạnh tay kéo cửa một cái. Cửa thì mở, nhưng lực quá lớn khiến hắn ta bị quán tính của cửa kính hất văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, đến mức giày cũng bay luôn.

“Xì... Chết tiệt!”

Tiếng hét đau đớn của Lâm Qua vang vọng trong hành lang. Ôn Từ nhìn bóng đen từ trên trời lao thẳng về phía Quý Nguyên, đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống. Cậu vội vàng kéo Quý Nguyên qua một bên, tiện thể lén húc nhẹ vào vai anh ta.

“Bộp.”

Tiếng vật gì đó rơi xuống đất vang lên.

Ôn Từ và Quý Nguyên ngây người nhìn đôi giày da cỡ 43 rơi trước mặt họ.

“Các người đợi đấy, tôi nhất định sẽ quay lại!”

Đám vệ sĩ lập tức lúng túng nâng Lâm Qua dậy, nhanh chóng đưa hắn ta vào thang máy. Một người bị tụt lại phía sau, vừa cười gượng vừa nhặt đôi giày rơi trên đất rồi chạy mất.

“Đương nhiên là anh phải quay lại rồi, còn phải mang theo hợp đồng nữa, Lâm tổng.”

Quý Nguyên bổ sung thêm.

Ôn Từ chậm rãi khép miệng đang há ra vì kinh ngạc, mãi sau mới nhận ra mình vừa nhặt được một “chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.”

Ý là gì đây? Cậu chẳng làm gì cả, vậy mà đồng đội đã kéo cậu vào một chương trình tạp kỹ cấp S+ rồi sao?

Là chương trình hot nhất, có tỷ lệ người xem cao nhất ấy hả?

Lúc này, Quý Nguyên chậm rãi tiến tới, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn cậu.

“A Từ, trước đây là tôi trách nhầm cậu. Hy vọng cậu đừng để bụng. Giờ cậu rảnh không, tôi có thể dạy cậu hát chứ?”

Ôn Từ bị sự nhiệt tình của Quý Nguyên làm cho ngượng ngùng, cậu ngại ngùng đáp: “Đồng đội, tôi vẫn thích dáng vẻ ngang ngược trước đây của anh hơn.”

Cả hai bật cười.

[Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng cho ký chủ một hộp quà bất ngờ, có thể dùng để rút thưởng. Gợi ý ký chủ sử dụng khi cần thiết nhé~]

Giọng nói vui vẻ của hệ thống vang lên trong đầu Ôn Từ, như đang xoay vòng chúc mừng. Quả nhiên ký chủ mà nó chọn không hề khiến nó thất vọng, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cao đến đáng sợ!

Ôn Từ kìm nén ý muốn mở hộp quà, cân nhắc xem nên giữ phần thưởng này lại đến khi nào.

Có rồi!

Dùng nó trong chương trình tạp kỹ sắp tới đi.

Hy vọng hệ thống sẽ không làm cậu thất vọng.

Không biết từ lúc nào, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh nắng rực rỡ hiện lên, trên bầu trời xuất hiện một cầu vồng.

Nửa tiếng sau.

Sắc mặt Quý Nguyên thoáng tái nhợt, nhất thời nghi ngờ cuộc đời.

Anh ta không hiểu, rõ ràng đây là một bài hát nhóm nhạc nam sôi động, nhưng qua giọng của Ôn Từ, sao lại tràn đầy cảm giác chính nghĩa?

Thay vì một bài nhạc pop, nó giống bài ca quân đội hát về lòng yêu nước hơn.

Ôn Từ ngơ ngác gãi đầu. Cũng là một miệng, hai mắt, nhưng sao cậu hát lại ra kỳ lạ như thế này?

“Ta muốn bay về phía trước, ta là đóa hồng đang chờ được yêu~”

Tiếng chuông điện thoại reo vang.

Ôn Từ phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Quý Nguyên, lấy chiếc điện thoại đang rung liên tục trong túi ra. Khi nhìn thấy dòng ghi chú “Người đại diện,” cậu liền tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nguyên chủ vì ông nội qua đời nên đã ra đường kéo đàn nhị kiếm tiền lo hậu sự, tình cờ được người đại diện Ôn Tử Hưu phát hiện và đưa về công ty làm thực tập sinh.

Nguyên chủ cũng không phụ sự kỳ vọng của Ôn Tử Hưu, nhờ ngoại hình xuất sắc mà chen chân vào đội hình ra mắt trong một show tuyển chọn.

Vì ân tình này, cộng thêm việc Ôn Tử Hưu trả tiền tổ chức tang lễ cho ông nội, nguyên chủ vẫn luôn thầm yêu anh ta. Sau đêm ra mắt, thiếu niên chưa kịp bày tỏ tình cảm đã bị hiện thực tàn phá đến mức tan vỡ — mục đích Ôn Tử Hưu đầu tư vào cậu chỉ là để tiếp cận ngôi sao thực tập sinh nổi tiếng nhất và chắc chắn sẽ ra mắt, Văn Dật Chu.