Bia Đỡ Đạn Vạn Người Ghét Dựa Vào Tiếng Lòng Để Sửa Đổi Truyện Máu Chó

Chương 4

Ôn Từ vừa gấp gáp lật tìm thông tin về Kỳ Ngôn Thanh, vừa cuống quýt suy nghĩ: Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?

Hệ thống hớn hở lên tiếng: [Ký chủ, ký chủ, để tôi giúp cậu! Tôi trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, trên đời này không có gì tôi không biết! ]

Ôn Từ nghe xong, mắt sáng rực, trong lòng thúc giục hệ thống mau nói.

Cả Quý Nguyên cũng không khỏi nhen nhóm một tia hy vọng.

[Tôi vừa tra được một thông tin cực kỳ ít người biết, gần như không ai hay!]

Ánh mắt của Ôn Từ càng thêm rực sáng.

Hệ thống ngừng một giây, sau đó đắc ý khoe công với Ôn Từ: [Công tử đào hoa Kỳ Ngôn Thanh bình thường thích nhất là đọc mấy bộ ABO Hàn Quốc đầy drama!]

Ôn Từ im lặng, sắc mặt vặn vẹo trong giây lát, cắn răng nghiến lợi nói thầm trong lòng: [Thông tin này thì có liên quan gì đến tình hình bây giờ chứ?!]

Quý Nguyên bật cười khổ. Anh ta cảm thấy hối hận vì trước đây đã bài xích và đề phòng Ôn Từ. Nhưng có lẽ anh ta cũng không có cơ hội để nói lời xin lỗi trực tiếp với cậu.

Quý Nguyên thất vọng nhìn Lâm Qua ở đối diện, người đang đắc ý, vẻ mặt như chắc chắn sẽ thắng. Đúng lúc anh ta cúi người, định mở miệng xin lỗi Lâm Qua, thì bất ngờ nghe thấy giọng Ôn Từ cất cao.

[Không đúng! Làm gì có trai thẳng nào thích đọc truyện ABO Hàn Quốc! Kỳ Ngôn Thanh chắc chắn là gay!]

Ôn Từ gấp gáp nghĩ đối sách trong đầu, nhưng lại không nghĩ ra gì. Cuối cùng, cậu nghiến răng, buột miệng nói bừa:

[Hay là để Quý Nguyên thay em gái gả đi. Dù sao cũng toàn là rác rưởi, thà chọn một người suốt ngày không về nhà, lạnh lùng nhưng đều đặn gửi tiền, còn hơn bị Lâm Qua giày vò cả thân lẫn tâm!]

Kỳ Ngôn Thanh... thích đàn ông?

Thay em gái gả đi?

Quý Nguyên nghe vậy, mắt lập tức sáng rỡ. Đúng rồi! Sao anh ta lại không nghĩ ra điều này nhỉ?

Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm như thể trút bỏ được gánh nặng. Nghĩ đến thanh kiếm Damocles từng treo lơ lửng trên đầu anh ta, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống, giờ đây lại được Ôn Từ dễ dàng dỡ bỏ như vậy, anh ta không khỏi cảm thấy hoang mang.

Sao trước đây anh ta không nghĩ đến cách giải quyết này nhỉ?

Nghĩ là làm.

Quý Nguyên ánh mắt sáng rực, lấy điện thoại ra, nhận thấy Lâm Qua vẫn lạnh lùng nhìn mình, anh ta căng thẳng mím môi, cẩn thận quay lưng lại, tìm một người bạn trong danh bạ và nhờ đối phương cung cấp thông tin liên lạc của Kỳ Ngôn Thanh.

Lâm Qua nhìn động tác của Quý Nguyên, im lặng một lúc.

Hắn ta thực sự muốn biết, rốt cuộc phòng tập nhảy này có ma lực gì. Rõ ràng một ngày trước, người tình ngoan ngoãn, không dám phản kháng của hắn ta, ở đây lâu một chút lại dám không coi hắn ta ra gì?

Lâm Qua hơi nhức đầu, đưa tay day trán, chợt nhớ đến Quý Nguyên ngoan ngoãn trước đây mà cảm thấy tiếc nuối.

“Quý Nguyên, đủ rồi đấy, theo tôi về nhà. Ngoan ngoãn làm người tình, đừng đến đây làm quen với mấy kẻ chẳng ra gì.”

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Ôn Từ đầy hàm ý.

Chẳng ra gì?

Ha?

Là tôi sao?

Ôn Từ kinh ngạc đến mức mắt trợn to. Trời đất ơi, từ đầu đến cuối cậu chưa nói một câu, sao lại thành kẻ chẳng ra gì?

Cảm giác phi lý lan tỏa trong lòng cậu. Nhìn Quý Nguyên bị Lâm Qua thao túng tâm lý đến mức buông xuôi, nghịch điện thoại, cậu quyết định làm người tốt, giúp chàng trai ngây thơ và vô tội này thoát khỏi biển khổ.

Ôn Từ bước nhanh về phía trước, chắn trước mặt Quý Nguyên, nhìn Lâm Qua với dáng vẻ đạo mạo, nghiêm túc nói: “Ngài Lâm, ngài biết không, việc ngài làm là phạm pháp.”

Lâm Qua và Quý Nguyên đều ngây người, chỉ còn hai từ “phạm pháp” vang vọng trong phòng tập trống trải.

“Phạm pháp?” Lâm Qua, trán hằn gân xanh, không dám tin, hỏi lại.

Quý Nguyên hoàn hồn, có chút hoảng loạn kéo áo Ôn Từ.

Ôn Từ trấn an nhìn anh ta một cái, ánh mắt như muốn nói “Để tôi lên trước, anh hỗ trợ sau,” rồi kiên định nhìn Lâm Qua.