Hiện giờ, Phù Tây Tây chẳng có gì ngoài thân thể sạch sẽ, ngay cả túi trữ vật mà tu sĩ nào cũng có thì nàng không có, huống chi là linh thạch.
Bây giờ, nàng có thể nói là một nghèo hai trắng. Nàng tính vào thành rồi bán vài sợi nhân sâm, nhân sâm nghìn năm giá trị chắc chắn rất cao, có linh thạch rồi thì nàng có thể mua linh thảo khác.
Sau đó, nàng sẽ tìm một khu rừng sâu núi thẳm ẩn nấp, ngày ngày ăn linh thảo, chờ khi cây sinh mệnh lớn lên, lúc ấy nàng sẽ thành công, có thể phi thăng.
Nàng cũng không biết liệu có thể quay về Trái Đất sau khi phi thăng không, nhưng nàng nhớ cha mẹ, em trai và những món ăn yêu thích như nước ngọt, gà rán, khoai tây chiên…
Kế hoạch đã vạch sẵn, Phù Tây Tây quyết định tìm linh thảo kiếm chút linh thạch, đồng thời tranh thủ ăn một bữa khuya.
Nàng khổ sở tìm kiếm khắp Trường Linh Sơn, mệt mỏi đến mức suýt chết đi sống lại mà chẳng tìm được mấy cây linh thảo. Nàng không dám vào sâu trong núi, chỉ dám tìm linh thảo ở vùng ngoại vi, nhưng tiếc là ở đó lại có nhiều tu sĩ nghèo khổ như nàng, ngoài tu sĩ còn có cả phàm nhân.
Trong tu tiên giới, ngoài tu sĩ ra, còn có phàm nhân. Thế giới này rất hỗn loạn, ba chủng tộc nhân, yêu, ma cùng tồn tại, phàm nhân sống nhờ sự che chở của tu sĩ. Có linh căn thì tự nhiên muốn tu tiên, không có linh căn thì cũng giao du với tiên nhân. Một số phàm nhân kiếm sống bằng nghề tìm linh thảo, săn bắt yêu thú, rồi bán nguyên liệu cho tu sĩ.
Vì vậy, vào lúc này, mọi người đều cạnh tranh vô cùng gay gắt, ngay cả những linh thảo vô dụng cũng bị tranh giành.
Tận mắt chứng kiến vài trận đấu sinh tử giữa các tu sĩ vì tranh giành linh thảo vô dụng, Phù Tây Tây không khỏi ngạc nhiên, đồng thời có cái nhìn mới về tu tiên giới. Quả thật, trong tiểu thuyết, những linh thảo cao cấp có tuổi thọ lên đến hàng nghìn năm, mỗi người đều có thể sở hữu, nhưng chỉ có thể tồn tại trong mơ. Thế giới này, người nghèo còn nhiều hơn nàng tưởng rất nhiều.
Phù Tây Tây tìm suốt nửa ngày nhưng chẳng thu hoạch được gì, lại vừa mệt vừa đói, đành quyết định đi lêи đỉиɦ núi, nơi ít người qua lại. Nàng không có tiền, trước đây còn bị người truy sát, định tối nay sẽ tìm một nơi an toàn trên núi để nghỉ ngơi.
Trong lúc lên núi, Phù Tây Tây còn tiện thể bắt được một con gà rừng.
Đỉnh núi quả nhiên phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh vật như tranh vẽ. Phù Tây Tây tìm một chỗ gần vách đá ngồi xuống, nơi này địa thế rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh xung quanh, lại còn có hai tảng đá lớn ngay trước mặt, vừa khéo che khuất tầm nhìn của người dưới núi.