Tiến Tới Cuộc Sống Sinh Hoạt Hàng Ngày (Xuyên Nhanh)

Chương 8

“Sao có thể sống thành như vậy được chứ?” Thanh Xuyên dùng một mảnh vải bao lấy đầu mình, cầm chổi quét khắp phòng, nhà xí, nơi làm việc một lần. Mảnh đất của hắn rất rộng, vừa bước vào sân sẽ thấy nửa ngôi nhà đã cháy thành than cốc, chỉ dư lại một nửa may mắn còn tồn tại, trong phòng có hai gian, một gian để ở, một gian để trống, vị trí phòng bếp trước kia thì được dựng một phòng bếp tạm bợ.

Căn nhà này từng có người chết, chết toàn bộ gia đình năm người, vậy nên người được kế thừa cũng không dám ở, bán cũng không được, tóm lại nếu không có nguyên chủ ngốc nghếch nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này thì cũng không có ai mua. Một căn lều nhỏ xíu ở tỉnh thành ít nhất cũng có giá mười mấy lượng bạc, vậy mà một căn nhà lớn thế này chỉ cần 70 lượng.

Đợi tổng vệ sinh xong đã là chạng vạng, trong nhà không có đèn dầu, ăn cơm xong là phải đi ngủ. Thanh Xuyên ăn nốt phần cháo còn dư, vội vàng đào mười cân đất cao lanh và hai mươi cân thạch cao từ tài nguyên miễn phí của hệ thống.

Hệ thống không rõ hắn đang làm gì.

“Mấy hôm nữa là tới Thất Tịch, việc phơi nắng và tô màu cần thời gian, chúng ta không làm kịp, nhưng tháng sau là Trung Thu, chúng ta vẫn có thể tham gia. Tượng đất không được nung trong thời gian dài sẽ không giữ được lâu, cũng không thích hợp tạo hình thành dạng mỏng manh, vậy nên hình tượng chủ yếu sẽ là thỏ mặt trăng. Việc lọc đất sét tạo hình từ bùn đất là một giai đoạn tốn công tốn sức, vậy nên trước mắt chỉ có thể dùng loại đất thô này, bởi vì nguyên liệu kém nên giá thành cũng sẽ không cao, người tôi nhắm tới là tầng lớp trung thấp có thể tiêu thụ.”

“Điều này thì có quan hệ gì với việc anh dùng cao lanh và thạch cao?”

“Chỉ cần một ngày là tôi có thể tạo ra một đám phôi mẫu, mất năm sáu ngày để hong khô, tới khi đó có thể dùng thạch cao và cao lanh nhét vào định hình. Đợi lấy ra ngoài mang đi phơi khô, tô màu là có thể bán được.”

“Nhưng mà phôi mẫu không tô màu thì không xem như thành phẩm, sản phẩm làm từ phôi mẫu không phải tự tay làm cũng không được xem là thành phẩm, như vậy anh sẽ không lấy được điểm.”

Thanh Xuyên sửng sốt: “Có lý, vậy thì tôi sẽ làm thêm hai món thuần thủ công để bán giá cao, vậy là có điểm rồi đúng không?”

Những ngày tiếp đó, Thanh Xuyên vẫn luôn ở lỳ trong phòng, mỗi ngày nặn con thỏ. Con thỏ của hắn không chân thật, chỉ có đáng yêu. Cơ thể và đầu thỏ tròn vo đầy đặn, lỗ tai rũ hoặc dựng thẳng, đôi mắt được phóng to, tròn xoe, chiếc đuôi cũng bông xù tròn xoe.

Hắn làm cả hệ liệt của con thỏ, có con nằm sấp, dùng móng vuốt che mặt chỉ để lộ một con mắt, bộ dáng ngốc nghếch, có con thì nhấc một chân làm nũng, có con nghiêng đầu gãi lỗ tai, có con dựng tai cảnh giác… Mỗi một con thỏ đều chứa đầy sự đáng yêu theo thẩm mỹ của người hiện đại.

Những con thỏ này có hai kích cỡ lớn và nhỏ, con thỏ lớn sẽ có thêm một vật phẩm trang trí.

Ngoài ra còn có một loạt con thỏ mang phong cách nhân hóa, con thỏ không có cơ thể tròn vo, mặc dù nhìn bụ bẫm nhưng vẫn có rất nhiều yếu tố của “con người”. Trong đám thỏ sẽ có các loại vẻ mặt “con người”, cầm đủ phụ kiện trang sức, mặc quần áo, cầm rổ, quải trưởng, dù hoa, cây quạt, sách vở… Những con thỏ này có tạo hình khá phức tạp, không dễ nặn, vậy nên chúng sẽ là sản phẩm đi theo con đường thuần thủ công cao cấp.