Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Nhặt Được Thiếu Gia Hắc Bang Bị Phá Sản

Chương 5: Không cho

Trong ánh đèn mờ ảo, sôi động của quán bar, Giang Tô nổi bật lên giữa đám đông ồn ào, không phải bởi vẻ ngoài lộng lẫy, kiêu sa mà bởi một nét đẹp giản dị, thanh thuần, tựa như đóa sen trắng giữa đầm nước.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, đơn giản nhưng tôn lên vóc dáng mảnh mai, yêu kiều. Mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, ôm lấy gương mặt trái xoan thanh tú. Làn da trắng mịn màng, đôi mắt to tròn, đen láy, long lanh như chứa cả bầu trời sao đêm. Đôi môi hồng nhạt, khẽ mím lại, toát lên vẻ dịu dàng, e ấp.

Cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ thoa một chút son môi nhạt, nhưng vẫn đủ khiến người ta phải ngoái nhìn.

Vì có uống chút rượu nên hai má cô ửng hồng, đôi mắt vốn lạnh nhạt nay lại như phủ một tầng hơi nước mông lung, khi nhìn vào mắt người khác không khỏi khiến người ta rung động.

Ngay cả một người đã quen nhìn mỹ nữ như Thẩm Lãng cũng không khỏi bị cô thu hút, ngoái đầu lại nhìn tận mấy lần.

Tiểu Mễ bưng lý rượu như vô tình chắn trước ánh mắt của anh ta.

"Anh Thẩm, em mời anh một ly."

Thẩm Lãng chưa bao giờ là người từ chối người đẹp, anh ta cầm ly rượu vang trong tay Tiểu Mễ lên, nhấp một ngụm rồi cười nói.

"Bác Tô dạo này khỏe chứ?"

"Ông nội em rất khỏe, ông ấy vẫn hay nhắc đến anh, nói rằng rất muốn hẹn gặp ăn cơm với anh." Tiểu Mễ cong cong khóe mắt, nở nụ cười ngọt ngào, như vô tình cố ý nhắc tới ông nội mình.

Với chút tiểu thông minh này của cô ta, Thẩm Lãng không đặt vào trong mắt. Anh ta làm như vô tình hỏi: "Cô gái ngồi trong góc kia là ai?"

Tiểu Mễ liếc nhìn Giang Tô dù đã ngồi trong góc khuất, nhưng bộ dạng xinh đẹp vẫn vô cùng thu hút ánh nhìn kia, giọng nói không giấu nổi sự ghen tị: "Là một người bạn từ hồi cấp 3 của em, là trẻ mồ côi."

Câu cuối cùng là cô ta cố tình nói thêm vào, đôi mắt đào hoa của Thẩm Lãng lóe lên, anh ta không đáp lời, chỉ uống một hơi hết cạn ly rượu trong tay, rồi đưa ly rỗng đó cho Tiểu Mễ.

"Bảo với bác Tô cuối tuần tôi sẽ ghé chơi."

Nghe vậy, Tiểu Mễ mừng ra mặt, cô ta còn đang định nói gì đó đã thấy Thẩm Lãng quay người nói với bartender: "Cho tôi 2 ly, Midnight Kiss và Sunset Dream."

Bartender gật đầu, không lâu sau đã đặt hai ly rượu trước quầy. Thẩm Lãng cầm ly "Midnight Kiss" lên.

Midnight Kiss mang sắc đen huyền bí, tựa như màn đêm sâu thẳm. Bên trên lớp bọt mịn màng, bartender khéo léo điểm xuyết vài giọt rượu mùi hương cherry, đỏ thẫm như những viên ruby lấp lánh. Một lát chanh mỏng được cắt tỉa tinh xảo, đặt nhẹ nhàng trên miệng ly, tỏa ra hương thơm thanh mát, pha chút chua nhẹ, tạo nên một sự tương phản đầy mê hoặc.

Sau đó anh ta chỉ về ly còn lại, nói với phục vụ: "Còn ly này, đưa cho cô gái..."

Tiểu Mễ đứng trước mặt anh ta, nghe nói như vậy thì sáng mặt, đang định ưỡn mông đi tới để nhận ly rượu thì lại thấy ngón tay Thẩm Lãng lướt qua mình, chỉ về phía sau lưng cô ta.

Gương mặt Tiểu Mễ cứng đờ.

Chỉ nghe anh ta nói tiếp: "Ly còn lại cho cô gái ấy."

Người đó là Giang Tô.

Khi phục vụ bưng ly rượu kia tới chỗ Giang Tô, rõ ràng cô sửng sốt. Sau khi biết người mời mình ly rượu này là Thẩm Lãng, cô không nhận mà từ chối thẳng: "Xin lỗi, tôi không uống rượu."

Người phục vụ đành bưng ly rượu quay về quầy nói với Thẩm Lãng. Dường như Thẩm Lãng cũng đã đoán được việc cô từ chối rượu, nên không tức giận mấy.

Người phục vụ nhìn ly rượu trong tay mình, nghiêm túc hỏi: "Cậu Thẩm, vậy ly rượu này..."

"Tùy anh."

Tuy hai ly rượu này rất đắt tiền, nhưng đối với Thẩm Lãng cũng chẳng đáng là bao. Hành động coi Tiểu Mễ như không khí đã thành công khiến cô ta tức giận. Cô ta cười gượng tìm cớ đi vào toilet, sau đó lôi gói quà tinh xảo mà Giang Tô đã đưa cho mình ra, mạnh tay xé rách, ném nó xuống đất rồi dùng giày cao gót dẫm lên.

Con gấu bông thỏ hồng xinh xắn bị dẫm tới lấm lem bùn đất, dường như thấy vẫn chưa thỏa mãn, Tiểu Mễ bước ra ngoài quán bar từ cửa sau, ném con gấu hồng đi một nơi rất xa, mãi tới khi thấy gấu hồng bị một chiếc xe ô tô chạy qua chèn lòi cả bông trong bụng thì mới nở nụ cười thỏa mãn.

Cô ta độc ác thầm nghĩ, nếu người nằm đó ở đó không phải là gấu bông là là Giang Tô thì thật tốt!

Khi Tiểu Mễ khôi phục lại bộ dạng bình thường quay trở lại phòng bao thì cả Thẩm Lãng và Giang Tô đều không thấy đâu. Gương mặt cô ta lại xanh lét, nhưng lúc này lại có người tới bắt chuyện, cô ta không thể không mỉm cười tiếp đón.

Còn Giang Tô lúc này đã đi ra ngoài từ lâu, âm nhạc đinh tai nhức óc trong quán khiến cô váng đầu.

Màn đêm buông xuống, Đế Đô khoác lên mình một tấm áo mới, lộng lẫy và huyền ảo. Những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, như những vì sao khổng lồ rơi xuống mặt đất. Ánh đèn neon đủ màu sắc từ các cửa hàng, quán bar, nhà hàng rọi xuống đường phố, tạo nên một bức tranh rực rỡ, lung linh. Dòng xe cộ tấp nập, đèn pha sáng rực, vẽ nên những vệt sáng dài, liên tục trên đường phố.

Trên những con phố trung tâm đối diện với quán bar, dòng người vẫn tấp nập qua lại. Các cửa hàng thời trang, trung tâm thương mại vẫn sáng đèn, đón chào những vị khách cuối cùng của ngày. Tiếng nhạc xập xình từ các quán bar, club xung quanh vọng ra, hòa lẫn với tiếng cười nói, trò chuyện rôm rả của người đi đường, tạo nên một bản giao hưởng sôi động, náo nhiệt của cuộc sống về đêm.

Giang Tô đứng trong ngõ nhỏ nhìn ra bên ngoài, cảm nhận sự ồn áo nháo nhiệt của nơi này. Cô bỗng nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, đó là một con gấu bông vốn màu hồng xinh xắn giờ lại dính đầy bùn đen, bị người ta vứt giữa đường phố.

Nghĩ tới hành động của Thẩm Lãng, cô dường như cũng đã hiểu lý do vì sao nó lại bị vứt bỏ như thế rồi.

Cô lôi điện thoại ra, nhắn cho Ngô Cẩn một tin, nói rằng mình sẽ về sớm, sau đó lại cất điện thoại đi, đi bộ lung tung trên vỉa hè.

Bíp bíp.

Đúng lúc này, tiếng còi xe vang lên bên cạnh. Giang Tô theo bản năng đưa mắt nhìn qua. Chỉ thấy cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt điển trai của Thẩm Lãng lộ ra, anh ta nở một nụ cười tự cho là quyến rũ, nói: "Có hứng thú lên xe đi dạo một vòng không?"

Giang Tô chẳng buồn nghĩ ngợi, đáp thẳng: "Xin lỗi, không hứng thú."

Thẩm Lãng không hề mất mặt, ngược lại anh ta còn đẩy cửa xe ra chạy theo sau Giang Tô. Vừa đi theo cô anh ta vừa nói: "Chào cô, tôi là Thẩm Lãng."

Cô gật đầu: "Tôi biết." Xong, cô cũng không có ý định giới thiệu bản thân mình.

Thẩm Lãng sờ sờ mũi, cuối cùng vẫn nói: "Cho tôi xin wechat của cô được không?"

"Xin lỗi, tôi không add wechat với người lạ."

Thẩm Lãng: "Nhưng tôi biết tên cô, cô cũng biết tên tôi, chúng ta không phải là người lạ."

Giang Tô cười lạnh, chiêu trò tán tỉnh cũ rích này. Cô dừng lại, nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt nghiêm túc: "Anh Thẩm, tôi và anh không phải người cùng một thế giới, đừng có đi theo tôi nữa, nếu không tôi báo cảnh sát đấy."

Thẩm Lãng không để mấy lời cô nói trong, vẫn đi theo cô lãi nhải.

Trong lúc đó, chiếc xe của anh ta vẫn chậm rãi bám theo hai người một khoảng cách không xa. Nếu Giang Tô chú ý quan sát, có lẽ sẽ thấy tài xế đang lái xe của Thẩm Lãng không ai khác chính là Quách Mạt Nhược.

Quách Mạt Nhược nhìn đôi trai gái đi ở phía trước, cảm thấy nhàm chán không thôi.

Hắn nhìn Giang Tô như vô tình hay cố ý dẫn Thẩm Lãng đi càng ngày càng gần tới đồn cảnh sát, lại nhìn qua "ông chủ" của hắn - người vẫn bị vẻ đẹp của Giang Tô làm cho mờ mắt, không nhận ra chuyện này.

Làm một vệ sĩ tận tâm, Quách Mạt Nhược quyết định, không nhắc nhở!

Mãi cho tới khi Thẩm Lãng bị cảnh sát giữ lại tra hỏi, anh ta mới ngớ người nhận ra, cô thật sự không gọi cảnh sát, nhưng cô lại trực tiếp dẫn anh ta tới đồn cảnh sát!

Thẩm Lãng: "..."