Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Nhặt Được Thiếu Gia Hắc Bang Bị Phá Sản

Chương 1: Người đàn ông lạ mặt

Mưa như thác đổ, biến thành phố rực rỡ thành một biển nước mờ ảo. Ánh đèn neon nhòe nhoẹt, phản chiếu trên vũng nước đọng, tạo thành những vệt sáng méo mó, kỳ dị. Khu ổ chuột chìm trong bóng tối, chỉ le lói vài tia sáng yếu ớt hắt ra từ những ô cửa sổ ọp ẹp. Mùi ẩm mốc, rác rưởi nồng nặc, hòa quyện với mùi tanh nồng của máu tươi, tạo nên một thứ mùi kinh tởm, bám riết lấy không gian.

Tiếng súng xé toạc màn đêm, vang vọng giữa những dãy nhà đổ nát. Âm thanh khô khốc, lạnh lẽo, hòa lẫn với tiếng mưa rơi lộp độp, tạo nên một bản giao hưởng chết chóc. Vỏ đạn văng tung tóe trên mặt đất ướt đẫm, lấp lánh dưới ánh đèn neon. Những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong con hẻm chật hẹp, tiếng bước chân gấp gáp dẫm lên vũng nước, tạo thành những tiếng bì bõm nặng nề.

Một bóng đen lướt nhanh qua bức tường loang lổ rêu phong, để lại phía sau một vệt máu đỏ tươi. Tiếng rêи ɾỉ đau đớn ngắn ngủi bị tiếng mưa xối xả át đi. Trên mặt đất, vũng máu lan rộng, hòa vào dòng nước mưa, tạo thành một dòng chảy đỏ thẫm, ghê rợn.

Đâu đó vang lên tiếng mắng chửi: "Mẹ chó thằng nào lại vứt rác vào cửa nhà ông đây! Để ông tóm được thì chúng mày chỉ có tan xương!"

Giang Tô cầm ô lững thững đi tới gần, ánh đèn mờ ảo của đèn đường hắt xuống một nửa sườn mặt cô khiến gương mặt dưới mưa trở nên mờ ảo, ma mị.

Cô liếc nhìn đồng hồ cũ trên tay, vừa đúng 11 giờ đêm. Chỉ còn 1 tiếng nữa là cô sẽ bước qua tuổi mới, tuổi 21.

Cô đưa mắt nhìn về phía sau, nơi đó có một người đàn ông ngoài năm mươi, cả người nồng nặc mùi rượu đứng dựa vào cửa nhà, tiếng ổ khóa vang lên lách cách.

Còn bên chân ông ta là một vật thể màu đen, ồ không, nói đúng hơn là một con người. Lão ta đã say rượu tới mức nhận nhầm người đó thành túi rác mất rồi

Người đó nằm co ro dưới đất, mặc cho mưa xối vào người. Ngay cả khi bị lão ta đá mạnh vào người cũng chỉ co người lại chứ không rên lên một tiếng nào.

Cho dù người đó có bộ dạng thảm hại, đáng thương nhưng vẫn không mảy may khiến Giang Tô lay động. Cô cúi đầu nhìn túi đồ ăn đơn giản chỉ hai gói mì và một bó rau đã gần như nát ở trong túi bên tay, cười nhạt.

Tự thân còn khó bảo toàn, nghĩ gì tới việc đi ban phát lòng thương hại chứ?

Đưa tay siết chặt áo khoác gió bên người, Giang Tô vừa đi về phía người đó vừa thầm nghĩ, đêm nay lại là một đêm lạnh giá rồi.

Lúc đi qua người đó, cô còn cẩn thận đi né qua một bên để không đạp trúng người ta, nào ngờ vạt áo khoác chống gió dài vẫn bị người ta vươn tay nắm lấy.

Giang Tô: "..."

Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy vạt áo mình, bàn tay nhem nhuốc bẩn thỉu dính đầy bùn đất hoàn toàn đối lập với vạt áo khoác gió màu đen bóng của cô.

Giang Tô: "..."

Thật kỳ lạ, không ngờ suy nghĩ đầu tiên khi cô thấy hình ảnh này lại chính là: Chết rồi, cái áo này rất đắt tiền, bị bẩn như vậy thì phải giặt hết bao nhiêu đây?

Giang Tô lắc đầu xua suy nghĩ kỳ lạ ấy ra khỏi đầu mình, cô cúi người xuống có ý muốn gỡ tay người kia ra, không ngờ vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của người đó.

"Cứu tôi..."

Đây là giọng đàn ông trầm khàn, khô khốc.

Bấy giờ cô mới nhìn thấy được gương mặt người nọ, gương mặt dính đầy bùn đất, mái tóc ướt đẫm dính chặt vào phác họa ra ngũ quan rắn rỏi của hắn. Đôi mắt nâu vốn dĩ xinh đẹp giờ đây trống rỗng, vô hồn. Đôi môi hắn nứt nẻ, chỉ có thể mấp máy được vài tiếng.

Ngay cả Giang Tô cũng phải ngồi rất gần hắn mới nghe thấy được hai chữ "cứu tôi" như gió thoảng qua tai này.

Nhìn gương mặt gần như quen thuộc tới mức trở thành nỗi ác mộng hằng đêm trong giấc mơ của cô, Giang Tô rũ mắt, không chút lưu tình gạt phăng bàn tay đang nắm lấy vạt áo mình ra.

Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là đại thiếu gia ăn chơi có tiếng của nhà họ Quách ở Đế Đô. Mấy tuần nay trên báo ngập tràn tin tức ông vua thương nghiệp - Quách thị sụp đổ, vợ chồng Quách thị nhảy lầu tự tử, để lại món nợ khổng lồ cho đứa con trai cả, cũng là đứa con trai duy nhất của mình - Quách Mạt Nhược.

Đại thiếu gia được người ta tiền hô hậu ủng ngày nào, giờ lại trở thành chuột chạy ngoài đường người người khinh bỉ. Vốn là một tên ăn chơi trác táng, Quách Mạt Nhược không gánh nổi số nợ khổng lồ mà cha mẹ mình để lại, cho dù có bán hết cả nhà lầu xe sang đi cũng chỉ đủ 1/10 số nợ ấy. Cho nên để tránh cho đám người xã hội đen đuổi gϊếŧ, hắn đành phải bỏ trốn.

Ngay cả tin tức truy nã hắn cũng đã được đồn ầm khắp cái khu ổ chuột này, Giang Tô nghe người ta nói một ông lớn nào đấy treo giải thưởng 20 vạn cho ai có thông tin về hắn. Còn nếu dẫn được người đến thì thưởng 200 vạn.

Số tiền khổng lồ tới mức Giang Tô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, bây giờ lại nằm ngay dưới chân cô. Nhưng một người vốn tham tiền như cô lại chẳng có hứng thú gì mấy, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nấu một bát mì rồi lên giường nằm ngủ mà thôi.

Thế nhưng Quách Mạt Nhược như cảm nhận được gì đó, hắn siết vạt áo cô rất chặt, khiến Giang Tô có dùng sức cũng chẳng thể kéo ra được.

Nhìn trời mưa càng ngày càng lớn, đêm cũng càng ngày càng khuya, nghĩ tới việc sáng mai còn phải dậy sớm đi làm, lại không nỡ bỏ thiếc áo đắt tiền mới mua này lại cho hắn. Giang Tô nghiến răng nghiến lợi, cúi người xuống đỡ hắn về nhà.

Thôi vậy, cho hắn tá túc ở nhà cô một đêm, ngày mai rồi đuổi hắn đi sau.

Cả người Quách Mạt Nhược lạnh lẽo, trong lúc ý thức mơ hồ, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nên vô thức đưa tay nắm lấy. Không nghĩ tới hành động vô thức này lại cứu hắn một mạng.

Cảm giác được có người đang đỡ mình rời đi, hắn không còn muốn suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ cho dù kẻ này có dẫn hắn tới chỗ lão Hạ, hắn cũng không còn sức mà phản kháng nữa.

Hai người một nam một nữ cứ dắt díu nhau đi thêm vài trăm mét nữa, rồi rẻ vào một con hẻm ở sâu bên trong cùng. Trong này không có đèn đường như bên ngoài ngõ kia, cả ngõ âm u tối tăm khiến Giang Tô cảm thấy có hơi sợ hãi.

Tiếng mưa rơi lộp bộp vào ô, tiếng xào xạc của lá cây vang lên trong đêm vắng. Đi từ xa cô đã nhìn thấy một đám thanh niên đang ngồi hút thuốc dưới mái hiên của một nhà hoang, một tên trong số đó nhìn thấy cô đi tới thì không khỏi liếc mắt nhìn đánh giá.

Giang Tô cũng cảm nhận được ánh mắt bất thiện ấy, nếu bình thường gặp cảnh này cô sẽ không chút do dự chạy ra ngoài ngõ. Dù sao ngõ nhỏ vắng người, cũng không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nghĩ tới hôm nay bên cạnh mình có một người đàn ông, Giang Tô thầm cổ vũ bản thân, sau đó lớn giọng nói.

"Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, uống ít thôi, ban nãy may mà bạn anh giúp em đưa anh về đó..."

Đám thanh niên đưa mắt nhìn hai người, có lẽ kiêng kị người đàn ông bên cạnh cô nên cũng không có hành động gì quá đáng. Thế nhưng lòng bàn tay Giang Tô vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Mãi cho tới khi hai người bước vào nhà, khóa cửa cẩn thận, Giang Tô mới thở hắt ra.

Nhìn Quách Mạt Nhược nằm ngay dưới sàn nhà, cô cũng không khách sáo nữa, ngồi xổm xuống đưa bàn tay trắng nõn vỗ vỗ vào mặt hắn, lạnh lùng hỏi:

"Này, còn sống không?"

"..."