Hứng khởi của Mộc Chú Nhu giống như bị tạt một gáo nước lạnh: "Đắt thật..."
Quả thật rất đắt, lõi năng lượng là nguồn năng lượng tối cao của Tinh Tế, chỉ dùng cho cơ giáp và vũ khí quân sự cao cấp, gia đình bình thường hoàn toàn không chịu nổi.
"Đừng lo, ngoại trừ Tiểu Hắc, những người máy nhỏ của cậu đều không cần lõi năng lượng, chúng sẽ tự động lưu trữ năng lượng mặt trời."
Mộc Chú Nhu xoa đầu Tiểu Hắc bên cạnh, đối với một người thích tích trữ, câu nói này không thể làm y an tâm: "Tiểu Hắc, đừng sợ, ta sẽ dành dụm đủ lõi năng lượng cho ngươi."
Mộc Chú Nhu thích dự trữ mọi thứ mình cần thật đầy đủ, điều này mang lại cho y cảm giác thỏa mãn và an toàn rất lớn.
Y bỗng dấy lên ý chí phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền: "Đại sư, hôm nay có cây mới sống được không?"
Kính Tinh Lan lắc đầu, ở bên hắn chỉ có cây đồng tiền là sống được, những cây khác nhiều nhất cũng chỉ sống được hai ngày. Cây đồng tiền đã được trồng kín một hàng, còn các loại cây khác không có cây nào sống được. Tuy nhiên bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái: "Không cần gấp, chỉ cây đồng tiền cũng đủ để chúng ta kiếm được rất nhiều rồi."
Sau khi hiểu rõ quy tắc của khu thực vật, hắn đã suy nghĩ cách kiếm tiền tiếp theo.
Đối với Kính Tinh Lan, đây là một trải nghiệm kỳ diệu, trước đây chỉ cần một cơ giáp của hắn đã đủ để một gia đình bình thường sống cả đời, hắn chưa từng phải lo lắng chuyện tiền bạc. Vậy mà bây giờ hắn lại phải học cách kiếm tiền để nuôi dưỡng những cơ giáp của mình.
Kính Tinh Lan an ủi Mộc Chú Nhu, không muốn y lo lắng về chuyện này, nhưng Mộc Chú Nhu lại rất nghiêm túc suy nghĩ cách để kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.
"Đại sư, ta có rất nhiều hoa, có thể dùng để kiếm tiền không?" Mộc Chú Nhu hỏi.
Kính Tinh Lan bất lực đáp: "Hoa chắc chắn có thể kiếm tiền, nhưng cậu xem, ở đây ngay cả cây cũng không sống nổi, hoa vốn mỏng manh thế, làm sao sống được?"
Hoa trong tinh hệ Tây Mông thậm chí còn hiếm và quý hơn cả cây, một số tinh cầu vẫn có thể trồng cây ở công viên ngoài trời, nhưng hoa thì hoàn toàn không thể tồn tại bên ngoài. Một số loài hoa quý hiếm thậm chí chỉ xuất hiện trong bảo tàng.
Nhưng Mộc Chú Nhu chỉ cười, vẻ mặt như thể y có cách.
Sau khi chúc Kính Tinh Lan ngủ ngon, Mộc Chú Nhu lấy một chậu nước từ hồ trở về phòng, y lấy ra một bình hoa sứ trắng tinh xảo từ túi trữ vật, đổ nước hồ vào bình, sau đó lấy vài hạt giống trắng đặt vào trong.
Những hạt giống dưới bàn tay của y từ từ nảy mầm, mọc lên những chồi non yếu ớt. Chồi non vươn thành những chiếc lá xanh mềm mại, các lá nhỏ không ngừng phát triển dài hơn. Giữa những tầng lá mảnh mai, cành hoa đỡ lấy nụ hoa vươn ra.
Mộc Chú Nhu dịu dàng dùng ngón tay chạm nhẹ vào nụ hoa, nụ hoa nở bung ngay dưới đầu ngón tay y, một bông rồi hai bông. Những đóa hoa trắng hồng đong đưa nhẹ nhàng, tỏa ra hương thơm thanh nhã, lấp đầy căn nhà gỗ.
"Không phải tất cả các loài hoa đều cần mọc trên đất." Trước những bông thủy tiên, Mộc Chú Nhu luôn mang một niềm vui mừng và sự dịu dàng đặc biệt, y quyết định ngày mai sẽ tặng chậu thủy tiên này cho đại sư.
Y từng tặng 26 chậu thủy tiên, nhưng không chậu nào thực sự được tặng đi, y có linh cảm rằng đây sẽ là chậu hoa đầu tiên mà y thật sự tặng được.
Khi Mộc Chú Nhu đi ngủ, Kính Tinh Lan lướt diễn đàn xong cũng tiếp tục công việc vừa bị gián đoạn của mình.
Hắn đang chế tạo một người máy nhỏ bằng gỗ.