Ta Thịnh Hành Hai Giới Tinh Tế Tu Chân

Chương 31

Nhưng, cuộc sống có hy vọng chẳng phải rất đáng quý sao?

Lúc này hắn cảm nhận được niềm vui cuộc sống rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn muốn giống như Mộc Chú Nhu, sống một cuộc đời tốt đẹp, làm mỗi ngày tràn đầy những điều khiến bản thân hạnh phúc.

Đó là điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, là sự ảnh hưởng của Mộc Chú Nhu đối với hắn.

Mộc Chú Nhu, thật sự là một người kỳ lạ.

Y sống đơn độc, nhưng chưa bao giờ qua loa với cuộc sống, cuộc đời y chẳng có những điều rực rỡ náo nhiệt, nhưng lại thong thả tận hưởng niềm vui từ những điều nhỏ bé, luôn tìm thấy những điều bất ngờ, những vẻ đẹp giản dị.

Ví dụ như bây giờ, y bắt đầu tháo cửa.

Kính Tinh Lan nhớ cánh cửa đó vừa được lắp không lâu.

Khi Mộc Chú Nhu và Thủ Thủ dựng căn nhà này, thiết kế rất truyền thống, có cánh cửa lớn hướng ra hồ, có cả mái nhà, nhưng bây giờ Mộc Chú Nhu muốn tháo tất cả.

Y muốn khi nhìn ra mặt hồ là có thể thấy mọi thứ, vì vậy y gỡ bỏ toàn bộ cửa và tường gỗ hướng về phía hồ, thay bằng vài lớp màn mỏng, vừa đẹp mắt vừa rộng rãi.

Y cũng không muốn có mái nhà nữa, bởi vì y muốn ngắm bầu trời đầy sao khi ngủ.

Vừa làm, y vừa nói với Kính Tinh Lan suy nghĩ của mình: "Chỉ có điều hơi tốn linh lực, vì ta cần vẽ một trận pháp ngăn muỗi từ trên mái nhà bay vào."

Hôm sau, Thủ Thủ mang một loại vật liệu từ chỗ Kính Tinh Lan về, khiến Mộc Chú Nhu kinh ngạc không thôi. Mái nhà mới này trong suốt, y có thể nhìn rõ bầu trời đầy sao, nhưng chất liệu lại cứng rắn giống như mái nhà bình thường, có thể ngăn cách hoàn toàn những thứ khác.

Điều khiến y càng ngạc nhiên hơn là, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn vào trong.

Mộc Chú Nhu nằm trên chiếc giường lớn, đắp chăn mỏng mềm mại, nghe bản nhạc dịu dàng của Tiểu Lam, nhìn bầu trời sao lấp lánh, hạnh phúc nháy mắt, cảm giác có chút không chân thật.

Dường như y là người sở hữu cả bầu trời sao và bí cảnh.

Đã đến giờ mà y thường chìm vào giấc ngủ, nhưng vào khoảnh khắc này y lại không tài nào ngủ được, muốn tìm ai đó để chia sẻ tâm trạng vui vẻ của mình.

Wu Wu đã ngủ được hai ngày rồi, Mộc Chú Nhu rời giường, mở từng lớp từng lớp rèm cửa, ngồi trên tấm gỗ trước nhà nhìn thấy đại sư đang làm việc gì đó.

Dường như Đại sư luôn đi ngủ rất muộn, lần trước khi y bảo đại sư nghỉ ngơi, hắn đã lộ vẻ rất ngạc nhiên, nhưng sau đó mỗi lần y ngủ, phía đại sư đều rất yên ắng, không phát ra âm thanh chói tai làm phiền y nữa.

Lúc này, trong tay đại sư đang mày mò những khúc gỗ nhỏ.

Những cây mà Mộc Chú Nhu từng mang đến phần lớn không sống được, sau khi chúng hoàn toàn khô héo thì đại sư nhổ lên. Vì là cây non nên cành cây không lớn lắm, những thân cây to cỡ lòng bàn tay đang được đại sư khéo léo xoay tròn dưới một chiếc máy.

Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc này, nhìn đại sư đang nghiêm túc làm việc Mộc Chú Nhu lại cảm thấy hắn rất đẹp. Gương mặt nghiêng của hắn, đường nét xương hàm rõ ràng, những đường nét sắc sảo toát lên vẻ kiên định và tập trung. Dù bên mặt có vết sẹo dài, đại sư cau mày, hình như có chút nhức đầu, nhưng ánh mắt hắn lại sáng rực.

Mộc Chú Nhu kéo qua hai tấm đệm ngồi một lớn một nhỏ đặt xuống sàn, đệm nhỏ dành cho Hắc Hắc, còn đệm lớn dành cho y.

Mỗi tối, Hắc Hắc đều túc trực bảo vệ y bên ngoài phòng, cho nên y đã làm riêng cho nó hai chiếc đệm nhỏ. Sau đó, y thấy những người máy nhỏ khác cũng thích, nên dứt khoát làm cho mỗi người máy một chiếc đệm riêng, bây giờ trên sàn đang bày ra mấy chiếc đệm nhỏ.