Ta Thịnh Hành Hai Giới Tinh Tế Tu Chân

Chương 27:

Từ đại sư cơ giáp trở thành đại sư làm vườn? Không chỉ đơn thuần là một người làm vườn, mà còn là một nhà thực vật học thiên tài có thể nghiên cứu ra giống cây mới!

Trong khoảnh khắc này, cả hai thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa người và người. Cái gọi là thiên tài, chẳng lẽ chính là kiểu người có thể đứng đầu trong bất kỳ lĩnh vực nào sao?

Nhìn hai trợ lý không biết đang bổ não những gì, Kính Tinh Lan vẫn điềm nhiên cắn một miếng trái cây không rõ tên. Nước quả chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng, làm cả người không mấy để tâm đến khẩu vị như hắn cũng không thể cưỡng lại được.

Hắn không giải thích cũng không giấu diếm với hai trợ lý này, có thể từ nơi phồn hoa nhất của tinh hệ đi theo hắn đến Hoang Tinh này, ở lại đây mà không phản bội người chẳng còn giá trị gì như hắn, bọn họ đã chứng minh được lòng trung thành của bản thân rồi.

"Chuyện gì thế?" Kính Tinh Lan thong thả ăn xong hai quả trái cây, lúc này mới hỏi lý do bọn họ đến đây. Hai người kia vẫn còn đứng trước hai cái cây, chưa nhìn đủ, muốn chạm vào lá nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng từ xa làm động tác vuốt ve như kẻ ngốc.

Nghe tiếng Kính Tinh Lan, hai người miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi những cái cây, nhưng từ góc độ của bọn họ, lại vừa vặn thấy được giỏ trái cây đầy nước mọng bên cạnh đại sư.

Tân Chương, Kỳ Hồng Sướиɠ: "!!!"

Trong giỏ, bất kỳ một quả trái cây nào cũng đều là thứ bọn họ chưa từng thấy trong suốt cuộc đời, mà quả nào quả nấy lại còn mọng nước như vậy, những thứ này thật sự nằm trong tinh hệ của bọn họ sao?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào, trong lúc bọn họ không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai người đã sống trên Hoang Tinh hơn nửa năm nuốt nước bọt, lập tức trở nên ngoan ngoãn, cung kính.

Kính Tinh Lan: "…"

Ánh mắt của bọn họ chẳng khác nào những chú chó hoang bị bỏ đói cả tuần, khiến Kính Tinh Lan bất lực lấy ra hai quả một đỏ một xanh, đưa cho bọn họ.

Người phản ứng nhanh nhất là Kỳ Hồng Sướиɠ, nhưng động tác nhanh hơn lại là Tân Chương. Tân Chương nhanh như chớp lấy đi quả màu xanh, vì quả xanh chắc chắn ngon hơn, cậu ta từng ăn loại táo xanh, vị chua chua, là một loại hương vị mê hoặc lòng người.

Hiển nhiên Kỳ Hồng Sướиɠ cũng nghĩ như vậy, anh ta trừng mắt nhìn Tân Chương, rồi lại hận thân mình quá gầy yếu không tranh được.

Kính Tinh Lan nhìn thấu tâm tư của bọn họ, chỉ cười mà không nói gì, hắn vừa lướt diễn đàn vừa đợi bọn họ ăn xong.

Tân Chương cắn một miếng, mắt trợn tròn, cậu ta giơ quả trái cây không rõ tên lên, nhảy cẫng lên đầy phấn khích: "Trời ơi! Đây là loại trái cây thần tiên gì thế này, Sướиɠ Sướиɠ, tôi nói cho cậu nghe, nó ngon đến không thể tin nổi ha ha ha!"

Kỳ Hồng Sướиɠ không để ý đến tên ngốc đó, chua chát cắn một miếng trái cây của mình, sau đó bỗng sững người.

Vị chua nhẹ lập tức bị hương thơm ngọt ngào bao phủ, từng thớ thịt đỏ tươi khi bị cắn nổ tung trên đầu lưỡi, hương thơm như ùa thẳng vào mũi.

Đó là hương thơm trái tự nhiên thơm phức, dường như đến từ thời kỳ tràn đầy sức sống của cổ địa cầu.

Nhìn thấy biểu cảm của Kỳ Hồng Sướиɠ, Tân Chương nén cười, ghé sát lại hít hà. Mùi hương tỏa ra từ quả đó thật sự quá quyến rũ, khiến cậu ta nhìn chằm chằm quả trái cây đỏ rực kia mà nói: "Chúng ta đổi một miếng đi?"

Kỳ Hồng Sướиɠ nhìn quả của Tân Chương, hơi do dự, chỉ một miếng thôi, anh ta cũng rất muốn nếm thử quả xanh kia.

Cuối cùng, Kỳ Hồng Sướиɠ cũng đồng ý, anh ta không nỡ đưa quả trái cây của mình đến bên miệng Tân Chương.

Nhìn thấy Tân Chương cắn một miếng to tướng, Kỳ Hồng Sướиɠ tức tối, trả đũa bằng cách cũng cắn một miếng thật to từ quả của Tân Chương, thành công thấy Tân Chương cũng tức đỏ mặt, như những bà vợ hay tính toán vậy, chỉ vì trái cây ngon vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.