Ta Đoạt Tình Người Khóc Cái Gì? Thiên Kim Giả Mang Theo Tông Môn Phi Thăng

Chương 35: Đổ tội

“Đủ rồi đủ rồi, đừng diễn nữa.” Thẩm Tang Nhược vội vàng tiến lên ngăn cản.

Nếu nàng không ngăn lại, với cái đà này, bọn họ sẽ vét sạch cả tầng này mất.

Nàng đã đồng ý tìm pháp khí, nhưng cũng không cần nhiều pháp bảo đến thế.

“Chưa đủ chưa đủ, mới có chút này, nhét kẽ răng còn không đủ.” Tô Tịch Vũ chẳng nghe lọt tai, vẫn tiếp tục ném đan dược vào túi trữ vật.

“Thẩm sư muội, muội tránh ra một chút, chắn mất đường ta lấy đan dược rồi.”

Nhét kẽ răng còn không đủ là sao?

Nhà ai lại lấy đan dược tứ phẩm ra ăn như cơm vậy?

“Trên đường tìm pháp khí khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm, mang nhiều đồ một chút mới có thể phòng ngừa bất trắc.” Tống Vị Ngôn cũng không dừng tay.

Diệp Hoài vẫn im lặng như mọi khi, nhưng chỗ hắn đi qua đúng làcỏ cây không mọc nổi.

Bạch Nhược An gật đầu, “Nhị sư huynh nói rất đúng.”

“Ta tùy tay vẽ cũng được cả trăm lá bùa, chút này chẳng đáng là bao, muội đừng áp lực.” Bạch Nhược An mỉm cười dịu dàng.

“Nếu muội không thích mấy lá bùa này thì cứ đem ra đốt làm củi.”

Thẩm Tang Nhược: ???

Ý huynh là, lấy bùa chú ngàn vàng ra đốt lửa?

Ngay cả gia tộc giàu nhất tu chân giới cũng không dám phung phí như vậy.

Bạch Nhược An đưa ngón tay khẽ chạm cằm, ra vẻ trầm ngâm: “Phù lục được gia trì linh lực, khi đốt cháy sẽ bền hơn củi lửa thông thường.”

Nếu có thể nhìn thấy ánh mắt hắn, sẽ biết lúc này hắn đang rất nghiêm túc.

“Nhưng nếu đã định dùng làm củi đốt, thì số phù lục này chắc chắn không đủ.”

Hắn đưa ngón tay lên thái dương, bỗng nhiên sáng tỏ, hắn có một ý tưởng!

“Cứ thế nhét thêm phù chú vào!”

Nhìn vẻ mặt phức tạp của Thẩm Tang Nhược, Tô Tịch Vũ vỗ nhẹ vai nàng.

“Những thứ này bị niêm phong ở đây đã lâu, chúng ta cũng mong được thấy chúng có ích.”

“Muội đừng nghĩ ngợi gì cả, chúng ta đều rất quý mến muội, coi như đây là chút quà gặp mặt.”

“Sau này, có lẽ chúng ta còn phải làm phiền muội nhiều chuyện nữa.”

Sự quan tâm không chút che giấu của Tô Tịch Vũ và Bạch Nhược An khiến trái tim Thẩm Tang Nhược rung động.

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.

Thẩm Tang Nhược vô thức nở một nụ cười chân thành: “Vậy Tang Nhược xin đa tạ Tô sư tỷ và các vị sư huynh.”

Nàng vốn đã xinh đẹp, đôi mắt sáng cong lên càng thêm rạng rỡ, tươi tắn.

Trái tim Tô Tịch Vũ như bị đánh trúng.

Chẳng phải Thẩm Tang Nhược chính là cô em gái nhỏ đáng yêu, thơm tho mà nàng hằng mơ ước hay sao?

Nụ cười này, tính cách này, nàng ấy thật sự rất thích.

Trong lòng cũng không khỏi có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc, nếu có thể đưa Thẩm sư muội về tông môn thì tốt rồi.

Sau đó, Tô Tịch Vũ kể với Thẩm Tang Nhược một số chuyện về Ngưng Hoa Tông.

Nàng là người được Trí Diễm Chi Tâm công nhận, rất nhiều chuyện cũng không cần giấu nàng nữa.

Ngưng Hoa Tông là một đại tông môn từ rất lâu về trước, cụ thể là bao lâu thì Tô Tịch Vũ cũng không rõ lắm.

Bởi vì Ngưng Hoa Tông gặp phải biến cố lớn, bị trận pháp phong ấn, toàn bộ tông môn đều dừng lại ở khoảnh khắc bị phong ấn.

Vài tháng trước, Thẩm Tang Nhược đã kích hoạt thần thức của lão tông chủ trên Huyền Mộc, cả Ngưng Hoa Tông mới được thức tỉnh.

Vì vậy, Tô Tịch Vũ cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Nhưng có thể chắc chắn rằng, thời gian tồn tại của Ngưng Hoa Tông ít nhất cũng đã vượt qua hai đời của Thẩm Tang Nhược.

Do bị trận pháp hạn chế, bọn họ không thể rời khỏi nơi này.

Đúng như nàng dự đoán, Ngưng Hoa Tông nằm sâu dưới lòng đất của U Nguyệt Cốc.

Khi tiến vào Ngưng Hoa Tông, nàng đã rơi xuống trong bóng tối một khoảng thời gian.