Cao Môn Thứ Nữ

Chương 3: Giấc mộng (2)

Những giọt máu đỏ tươi bắn lên tay của nàng, hơi nóng từ đó thấm qua làn da, như xuyên thẳng vào tim.

Ánh mắt đau đớn đến tột cùng của nam nhân đó cứ mãi vương vấn, đôi mắt đen sâu thẳm luôn ám ảnh nàng, không thể nào xua tan.

“Cẩm nhi, Cẩm nhi, mau tỉnh lại.”

Một giọng nữ dịu dàng, mang theo chút lo lắng, không ngừng gọi nàng dậy.

Cố Vân Cẩm cuối cùng cũng bị đánh thức.

Nàng mở bừng mắt, đập vào mắt là bức rèm giường màu xanh đậm, chẳng khác gì cảnh tượng đêm qua.

Hóa ra, đó chỉ là một giấc mộng.

Dẫu vậy, mồ hôi lấm tấm trên trán nàng vẫn là minh chứng cho sự tồn tại của giấc mộng vừa qua, như vệt nước nhỏ nhoi còn lại sau khi thuyền lướt qua mặt hồ.

Người vừa đánh thức nàng là một phụ nhân có vẻ ngoài dịu dàng yếu ớt. Đó chính là thân mẫu của Cố Vân Cẩm, phu nhân Lâm thị. Lâm thị vừa tròn ba mươi, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, nhìn qua chỉ như thiếu phụ hai mươi bốn, hai mươi lăm.

Thấy nữ nhi tỉnh, Lâm thị vội lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán nữ nhi, nhíu mày hỏi:

“Cẩm Nhi, con gặp ác mộng phải không? Hay để ta bẩm báo phu nhân, mời đại phu đến xem thế nào?”

Lâm thị vốn là thϊếp thất, thân phận thấp kém, chủ mẫu cũng không phải người dễ sống chung, nhưng bà chỉ có duy nhất một nữ nhi là Cố Vân Cẩm. Vì vậy, bà xem nàng như bảo vật quý giá, việc gì liên quan đến nữ nhi đều hết sức cẩn trọng.

Cố Vân Cẩm lấy lại tinh thần, vội cự tuyệt nói: “Di nương, không cần đâu, con không có việc gì.”

Thân mẫu thân sinh lại không thể gọi bà là mẫu thân, nàng đành phải chấp nhận như vậy. Chỉ tiếc lễ chế như thế, mà bên ngoài tai vách mạch rừng, nếu để người khác nghe thấy, các nàng đều khó thoát rắc rối. Những tình cảm sâu sắc này, nàng chỉ có thể chôn chặt trong lòng.

Lâm thị cẩn thận đánh giá sắc mặt nữ nhi, không thấy điều gì bất thường, bà khẽ thở phào, nhưng vẫn có chút không yên tâm, nhẹ giọng hỏi: “Cẩm Nhi, con lại mơ thấy giấc mộng đó sao?”

Cố Vân Cẩm ngẩn ra một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Đây không phải lần đầu nàng mơ thấy giấc mộng này. Lần đầu tiên gặp ác mộng, nàng đã kể cho Lâm thị nghe.

Giấc mơ ấy chân thực đến kỳ lạ, từ thuở nhỏ đã bám lấy nàng, khiến nàng khó phân biệt đâu là mơ, đâu là thực.

Gương mặt nam nhân kia nàng không thể nhìn rõ, nhưng ánh mắt đầy bi thương và quyến luyến đó vẫn luôn in sâu trong tâm trí.

Còn nữa…

Cố Vân Cẩm không kìm được mà đưa tay lên ngực. Cơn đau từ mũi tên xuyên qua tim trong mơ vẫn còn rõ ràng đến mức khiến nàng cảm giác như chính mình là người đã trúng tên.

Một linh cảm khó tả cứ dai dẳng trong lòng nàng – tất cả những điều đó là thật.

Cúi mắt xuống, nàng thầm nghĩ: “Liệu đây có phải là một giấc mộng báo trước điều gì không?”

Kiếp trước, nàng đã mất mạng trong một vụ tai nạn giao thông liên hoàn. Tưởng rằng tất cả đã kết thúc, nhưng không ngờ nàng lại mang ký ức ấy đầu thai tới cổ đại. Từ đó, Cố Vân Cẩm trở nên kính sợ những điều kỳ bí trong cõi vô hình.

Chính vì vậy, nàng mới có suy nghĩ này. Nếu là kiếp trước, nàng nhất định sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm gặp bác sĩ tâm lý.

Chẳng qua, lúc này, nàng không nói điều đó ra. Cố Vân Cẩm chỉ cười, đáp lại Lâm thị: “Con không nhớ rõ nữa. Vừa tỉnh dậy thì quên mất rồi.”

Thế nhưng, cảm giác nóng hổi trên tay trái vẫn còn vương vấn, nàng không kìm được mà khẽ cọ cọ vào chiếc chăn mỏng.

***

Kiếp trước, sau khi qua đời, Cố Vân Cẩm không ngờ lại có thể tái sinh với toàn bộ ký ức. Ở kiếp này, đương gia Võ An hầu là tổ phụ của nàng, ông có hai nhi tử, trưởng tử là Thế tử, còn thứ tử chính là phụ thân của nàng – Cố Kế Nghiêm.

Con thứ không thể kế thừa tước vị, vì vậy Cố Kế Nghiêm đã dựa vào khoa cử để mưu cầu tiền đồ.

Khi Cố Vân Cẩm khoảng hai, ba tuổi, nàng đã cùng phụ thân rời Kinh thành đến nhậm chức ở địa phương. Mãi đến tháng trước, phụ thân nàng nhận được lệnh điều động, liền đưa cả gia quyến hồi kinh nhậm chức.

Phụ thân nàng trong lòng vui mừng, dọc đường liên tục thúc ngựa đi nhanh. Nào ngờ, khi sắp về đến nhà, ông lại bị nhiễm phong hàn và ngã bệnh.