Tôi Có Kỹ Xảo Điều Tra Đặc Thù

Chương 45

Ngón tay Vương Minh Chính gõ nhịp trên mặt bàn, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu tệ ý.

Sau khi cúp máy, ông quay lại công việc. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi," ông đáp.

Người bước vào là Lý Vĩ Sinh – cháu trai của ông Lý ở phòng quảng cáo. Vừa nhìn thấy cậu, Vương Minh Chính liền nở nụ cười thân thiện.

Lý Vĩ Sinh là thực tập sinh cùng đợt với Lâm Thư Nguyệt. Mặc dù không tốt nghiệp ngành truyền thông, nhưng cậu lại có năng lực khá tốt. Những bài viết của cậu đã được đăng báo vài lần, khiến Vương Minh Chính rất hài lòng.

Tuy nhiên, hôm nay, Lý Vĩ Sinh đến với vẻ mặt không thoải mái. Cậu đã băn khoăn suốt hai ngày qua, muốn biết Lâm Thư Nguyệt đang theo đuổi tin tức gì mà lại kín tiếng đến vậy. Cậu từng dò hỏi Hoàng Cường – sư phụ của cô trong tòa soạn – nhưng nhận được câu trả lời "không biết". Hết cách, sáng nay cậu quyết định trực tiếp đến gặp Vương Minh Chính để hỏi cho ra lẽ.

Vương Minh Chính tất nhiên không thể tiết lộ thông tin gì cho Lý Vĩ Sinh. Những nhiệm vụ phỏng vấn đặc biệt thường thuộc loại nhạy cảm hoặc nguy hiểm, và chỉ có lãnh đạo trực tiếp mới nắm rõ.

Dù ông biết việc Lâm Thư Nguyệt điều tra về "trường cai nghiện internet" không phải là loại công việc có mức rủi ro cao, ông vẫn giữ kín địa điểm và nội dung mà cô đang theo đuổi.

Lý Vĩ Sinh quay về trong tâm trạng không vui, sắc mặt càng khó coi hơn. Tiền Vĩnh Cường – một thực tập sinh khác trong nhóm – nhìn thấy cũng không dám tới gần hỏi han. Cảm nhận được điều này, Lý Vĩ Sinh càng thêm tức giận.

---

A Hào tranh thủ lúc đi vệ sinh, lấy ra mẩu giấy mà Lâm Thư Nguyệt đã lén đưa cho cậu trước đó.

Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt cậu: “A Hào, bà nội của em đang chờ ở bên ngoài.”, Đọc đến đây, nước mắt của A Hào không kìm chế được mà tuôn rơi.

Kể từ khi bị đưa đến "trường cai nghiện internet" này, hôm nay đã là ngày thứ tư. Suốt khoảng thời gian ấy, cậu không ngừng phản kháng và cũng liên tục bị đánh đập. Dù đau đớn đến mấy, cậu vẫn cắn răng không khóc, nhưng chỉ một câu nhắn nhủ này đã khiến cậu không thể kiềm lòng.

Bà nội cậu bị tiểu đường, năm ngoái lại thêm bệnh huyết áp cao. Cậu đã mồ côi cha từ khi còn nhỏ, sau một vụ tai nạn lao động mà công trường bồi thường không đáng kể. Số tiền ít ỏi ấy lại bị người phụ nữ mà cậu gọi là mẹ ruột mang đi sạch.

Những năm qua, cậu sống nhờ vào bà nội – người đi làm thuê khắp nơi và bán rau để nuôi cậu khôn lớn. Khi cậu 13 tuổi, hoàn cảnh khốn khó ấy mới phần nào cải thiện, nhờ cậu học được cách kiếm tiền qua các trò chơi trực tuyến từ một người hàng xóm.

Tình trạng sức khỏe của bà nội ngày một tệ hơn, nhưng điều bà lo lắng nhất chính là cậu. Vì vậy, khi người phụ nữ kia tìm trở lại, bà cố sức khuyên cậu hòa giải, mong rằng bà có thể yên tâm nhắm mắt nếu một ngày rời xa.