Tôi Có Kỹ Xảo Điều Tra Đặc Thù

Chương 34

Trở về tòa soạn, Lâm Thư Nguyệt chào hỏi đồng nghiệp Lý Minh Phương, rồi bước thẳng đến văn phòng tổng biên tập. Cô nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tôi vào được chứ ạ?”

Bên trong vọng ra giọng nói: “Mời vào.”

Vương Minh Chính đang ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt tươi cười khi nghe điện thoại. Thấy cô đến, ông chỉ tay về phía sofa tiếp khách, ý bảo cô ngồi xuống. Nói thêm vài câu, ông nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Ông mỉm cười, bước đến ngồi đối diện Lâm Thư Nguyệt và tự tay rót trà mời cô.

Trong ngành báo chí, việc lãnh đạo tự tay rót trà cho cấp dưới là điều hiếm có, đủ để cho thấy ông rất coi trọng cô.

“Lâm này, Bằng Thành Nhật Báo vừa gọi điện, muốn đăng lại bài viết của em, còn để ngay trang nhất nữa! Em làm rạng danh tòa soạn rồi đó. Tháng này thưởng gấp đôi cho em!” – Vương Minh Chính hào hứng nói.

Mấy năm nay, các tờ báo lớn nhỏ ngày càng nhiều, những tờ báo danh tiếng như Bằng Thành Nhật Báo cũng gặp khó khăn vì không theo kịp xu hướng. Việc họ muốn đăng lại bài của cô là một sự công nhận đáng giá.

Nghe đâu bài viết của Lâm Thư Nguyệt có góc nhìn sắc sảo, cách kể chuyện logic, mạch lạc, cuốn hút người đọc từ đầu đến cuối. Các bức ảnh cô chụp còn khiến nhiều người xôn xao bàn tán, thu hút cả sự chú ý của đài truyền hình địa phương.

Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, có thể cô sẽ được mời tham gia một chương trình phỏng vấn, một bước tiến lớn trong sự nghiệp.

Với tâm trạng đầy kỳ vọng, Vương Minh Chính nhìn Lâm Thư Nguyệt, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.

Lâm Thư Nguyệt cũng rất vui mừng.

Với cô, đây là bài báo đầu tiên mang ý nghĩa thực sự trong sự nghiệp. Việc nhanh chóng đạt được thành công và tạo ra ảnh hưởng lớn khiến cô cảm thấy thỏa mãn. Những năm tháng mải mê đọc các bản án cũ ở trường cảnh sát cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Điều này giúp cô dập tắt mọi bất an khi đổi nghề, lòng tin vào bản thân được củng cố.

“Cảm ơn tổng biên tập!” cô chân thành nói.

Vương Minh Chính mỉm cười, uống một ngụm trà, giọng điềm đạm:

“Tiểu Lâm, em đến tìm tôi có việc gì sao?”

Lâm Thư Nguyệt lấy tờ rơi quảng cáo trường cai nghiện internet ra và đưa cho ông:

“Tổng biên tập, không biết anh có nghe về các trường cai nghiện internet chưa?”

Vương Minh Chính gật đầu. Ông không xa lạ gì với khái niệm đó.

Năm nay ông đã bốn mươi hai tuổi, từng trải qua nhiều năm làm việc vất vả và nay có sự nghiệp khá vững vàng. Là người nhanh nhạy với công nghệ, ông từng là người đầu tiên trong nhóm bạn sắm máy tính cho gia đình.

Tuy nhiên, điều khiến ông bận tâm nhất là cậu con trai 16 tuổi của mình. Từ khi ly hôn, cậu bé ngày càng nổi loạn, đắm chìm trong game và giao du với những người bạn khó kiểm soát.

Năm ngoái, một người bạn của ông từng gửi con mình vào một trường cai nghiện internet, và chỉ sau ba tháng, cậu bé ấy đã thay đổi hoàn toàn, ngoan ngoãn và biết nghe lời hơn.