Tôi Có Kỹ Xảo Điều Tra Đặc Thù

Chương 25

Với kinh nghiệm từng làm phóng viên, Lâm Thư Nguyệt đã chuẩn bị sẵn danh sách câu hỏi từ trước. Cô rút cuốn sổ tay màu đen và cây bút ra, bắt đầu hỏi về động cơ gây án, gia cảnh của hung thủ, cùng những chi tiết quan trọng khác.

Hỏi xong, cô đứng dậy, lịch sự chìa tay ra:

“Cảm ơn anh đã hợp tác.”

Hàng Gia Bạch nhìn tay cô trong vài giây rồi nở một nụ cười, bắt tay cô một cách dứt khoát. Bàn tay anh to lớn, với những vết chai thô ráp nhưng lại ấm áp.

Rời khỏi phòng, cô vẫn không khỏi ấn tượng với tác phong và sự chuyên nghiệp của Hàng Gia Bạch. Nhưng khi đang chuẩn bị rời cục cảnh sát, cô bất ngờ thấy một người phụ nữ đang báo mất trộm. Dường như túi tiền của cô ấy vừa bị lấy mất ngay khi đang đi mua đồ.

Bước qua hành lang, cô gặp một nhóm nữ cảnh sát trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, thần thái tự tin, tràn đầy năng lượng. Nhìn họ, trong lòng cô bất giác dâng lên chút cảm xúc khó tả, giống như có một lọ gia vị bị đánh đổ, khiến mọi thứ trở nên lẫn lộn.

Cô từng là một phần của thế giới này, nhưng giờ lại chỉ là một phóng viên đứng ngoài quan sát.

Ý nghĩ đó khiến cô tràn đầy quyết tâm: “Mình sẽ thi lại vào ngành cảnh sát.”

Thế nhưng, vừa dứt suy nghĩ, một âm thanh vang lên trong đầu:

“Ký chủ đã bị khóa vai trò phóng viên. Không thể thay đổi nghề nghiệp.”

Lâm Thư Nguyệt ngẩn người: “Có ý gì vậy?”

Đáp lại là một đoạn video được phát lên trước mặt. Trong video, cô thấy ông bà của mình đứng trong một ngôi chùa, cầu xin vị sư trụ trì giúp cô đoán vận mệnh. Ở bên ngoài, cô bé Lâm Thư Nguyệt ngày ấy đang chăm chú nhìn những đóa hoa ngọc lan nở rộ, hoàn toàn không biết rằng cuộc đời mình đã được định sẵn từ khoảnh khắc đó.

---

Lâm Thư Nguyệt nhớ lại lời lão hòa thượng từng nói: Nếu cô không chọn những nghề nguy hiểm như cảnh sát hoặc quân đội, có thể sống thọ trăm tuổi. Nhưng nếu theo đuổi những ngành nghề ấy, thì vào năm 21 tuổi cô sẽ đối mặt với một kiếp nạn sinh tử. Nếu vượt qua được, cả đời sau sẽ thuận buồm xuôi gió.

Trong đoạn video phát lại từ hệ thống, ông bà cô đang ở một ngôi chùa. Ông bà cầu nguyện trong Đại Hùng Bảo Điện, còn cô thì đứng ngoài, mê mẩn nhìn một cây ngọc lan nở rộ. Từ đầu đến cuối, nét mặt ông bà luôn chất chứa lo âu.

Nhớ lại, Lâm Thư Nguyệt không kìm được nước mắt. Khi điền nguyện vọng đại học, cô nhất quyết muốn vào Học viện Cảnh sát, bất chấp sự phản đối dữ dội từ ông bà. Lần đầu tiên trong đời, bà nội cô đã đánh cô. Nhưng dù vậy, cô vẫn không từ bỏ. Cuối cùng, ông bà đành nhượng bộ, chỉ cầu cô đảm bảo sẽ làm công việc văn phòng, không dấn thân vào những nhiệm vụ nguy hiểm.

Cô đã hứa.

Thế nhưng, năm cô vừa tròn 21 tuổi, cô đã phá vỡ lời hứa ấy. Trong một lần truy bắt bọn buôn người, cô hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Giờ đây, cô nhận ra mình may mắn khi mất đi sau khi ông bà đã qua đời, vì cô không dám tưởng tượng nỗi đau mà họ phải chịu nếu hay tin cô ra đi trước họ.

Nhưng kiếp nạn của cô vẫn chưa kết thúc.

“Tổi đã chết một lần rồi, chẳng phải vậy là qua rồi sao?” Cô hỏi hệ thống.

“Không,” hệ thống đáp, “mệnh số đã định, dù đổi thời không cũng không thay đổi được.”

Hệ thống tiếp tục chiếu lại hình ảnh ông bà cô rời khỏi chùa, nét mặt chưa một lần giãn ra. Cô nhớ rõ giọng bà nội năm ấy, nhẹ nhàng mà cương quyết: “Nguyệt Nhi, nghề cảnh sát không phải duy nhất. Chỉ cần con sống, chỉ cần an toàn, làm gì cũng được.”