Tôi Có Kỹ Xảo Điều Tra Đặc Thù

Chương 15

Khi thấy Đoạn Đào Dũng bị áp giải xuống, các lãnh đạo thị cục không giấu được vẻ hài lòng. Phóng viên từ các báo đài lập tức lao đến, liên tục chụp ảnh kẻ vừa bị bắt giữ.

Trong lúc đó, đội trưởng cùng các lãnh đạo thảo luận bên cạnh. Lâm Thư Nguyệt thì được Triệu Hữu Thành đưa đến một chiếc xe cảnh sát để nghỉ ngơi.

Cả cô và Đoạn Đào Dũng sau đó được đưa đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra cho thấy đầu gối của Lâm Thư Nguyệt không bị tổn thương xương, chỉ bị sưng nhẹ. Bác sĩ xoa dầu giảm sưng cho cô và dặn rằng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày, tình trạng sẽ cải thiện.

So với cô, tình trạng của Đoạn Đào Dũng thảm hơn rất nhiều. Trán và mũi hắn sưng to như quả bóng, sau đầu cũng nổi một cục u lớn.

Hắn tỉnh lại trên đường đến bệnh viện, nhưng vừa mở mắt, hắn đã thấy mình bị bao vây bởi một nhóm cảnh sát vũ trang cầm súng. Hắn nằm yên bất động trên thùng xe tải lớn, không dám nhúc nhích, ánh mắt đầy sợ hãi.

Sau khi kiểm tra sức khỏe, Lâm Thư Nguyệt được đưa đến đồn cảnh sát để làm biên bản ghi chép về sự việc.

Vừa bước vào phòng tiếp khách của đồn cảnh sát, ánh mắt Lâm Thư Nguyệt lập tức dừng lại ở chiếc đồng hồ treo tường lớn. Trên đó, dòng chữ rõ ràng ghi ngày tháng: 20 tháng 5 năm 2004.

Cảm giác như có tiếng nổ vang trong đầu, cô đứng sững người, bối rối không thể tin nổi.

Tiếng chuông điện thoại trong túi bất chợt reo lên, phá tan không gian im lặng. Triệu Hữu Thành đang đi cạnh, thấy cô đứng yên, liền gọi:

"Lâm tiểu thư?"

Cô giật mình lấy lại tinh thần, nở một nụ cười gượng gạo với Triệu Hữu Thành, sau đó đưa tay run rẩy lấy điện thoại ra từ túi.

Nếu lúc ở trên núi, tay cô run vì phản ứng sinh lý sau trận chiến căng thẳng, thì giờ đây, sự run rẩy ấy là vì sợ hãi thật sự. Cô mới chỉ 20 tuổi, dù lá gan lớn đến đâu cũng không thể giữ bình tĩnh trước sự thật này.

Cô xuyên không.

Lâm Thư Nguyệt cố gắng trấn an bản thân, nhưng trong lòng vẫn rối loạn. Cô không bao giờ nghĩ rằng hệ thống Thiện Ác Phân Biệt lại đưa cô đến tận năm 2004 – thời điểm mà cha mẹ cô thậm chí còn chưa kết hôn. Chính cô… còn chưa ra đời.

Chuông điện thoại vừa dứt, tâm trí cô vẫn chưa thể trở lại. Triệu Hữu Thành nhận ra cô đang lơ đãng, liền dẫn cô vào phòng hỏi cung và tự tay rót cho cô một ly nước.

Một nữ cảnh sát khoảng hơn ba mươi tuổi cũng bước vào. Gương mặt cô ấy bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, mang đến cảm giác an tâm lạ thường. Dưới sự hướng dẫn và thái độ nhẹ nhàng của nữ cảnh sát, tâm trạng Lâm Thư Nguyệt dần ổn định lại.