Chương 1
Tiêu Điệp cho rằng chính mình đang nằm mơ.
Trong trí nhớ, cô chỉ mới vừa tham dự lễ trao giải, cũng là lần thứ ba nhận được cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất (Ảnh hậu).
Sau đó cô ra khỏi hội trường, lên xe bảo mẫu danh cho nghệ sĩ.
Bởi vì uống chút rượu nên cô có chút mơ mơ màng màng mà thϊếp đi.
Khi cô tỉnh lại, trước mắt cô mờ mịt, không thể nhìn rõ được xung quanh, chẳng khác gì nhìn hoa trong gương, trăng trong nước cả.
Duy chỉ có trên người đàn ông trên người cô đang dùng chính nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn để tuyên bố về sự tồn tại của hắn.
Dáng người hắn cực tốt, vai rộng eo thon, tay của Tiêu Điệp tay đặt ở trên lưng hắn, có thể cảm nhận được ngay bên da thịt hắn là sức mạnh có thể khiến người ta tim đập dồn dập.
Sức lực nam nữ xưa nay vốn đã chênh lệch, đặc biệt là trong tình huống này.
Người đàn ông giống như nhưng con thú uy nghiêm, không ngừng cướp bóc và gậm nhấm cơ thể cô.
Ánh trăng chiếu sáng phía sau đầu hắn, phác họa nên đường nét oai hùng mà anh tuấn của hắn.
Trong lòng Tiêu Điệp rất hài lòng, nhưng người đàn ông trên người cô tựa hồ đã nhận ra là cô đang phân tâm.
Hắn bất mãn mà gặm một ngụm ở bên cổ cô, Tiêu Điệp đau đến trước mắt tối sầm, lại không cam lòng yếu thế mà đáp lại – cắn một ngụm trên vai hắn.
Cô đã ở giới giải trí mười mấy năm, cũng gặp đủ loại trai đẹp trong giới giải trí.
Có điều, vì đạo đức nghề nghiệp, lại không muốn truyền ra tai tiếng ảnh hưởng đến sự nghiệp, Tiêu Điệp cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Hiện tại, cho rằng mình đang ở trong mộng, cô cũng không kiềm chế nữa, cực lực mà quấn lấy lên trên người hắn, thừa nhận sức nóng của hắn, dụ cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Bản tướng quân cũng không biết là trong nhà ấm trồng hoa này là có một yêu tinh như ngươi đấy.”
Khi Tiêu Điệp bị dày vò đến mất đi ý thức mà hôn mê, cô đã nghe thấy người nọ nói một câu như vậy ở bên tai.
Cô mơ hồ cảm thấy không chút gì đó không đúng lắm.
Ngoài chuyện hắn tự xưng là tướng quân, thì còn có cả thể nghiệm cực hạn bằng cảm quan lúc vừa rồi nữa, thật sự là quá mức chân thật.
Ngay cả cảm giác suy yếu vô lực sau khi sức lực hao hết cũng đều rõ ràng đến thế.
Tiêu Điệp có chút dự cảm không lành, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thêm thì đã thϊếp đi vì qua mệt mỏi.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô là bị người ta cưỡng chế kéo xuống từ trên giường.
Người đàn ông kia không có ở đây, trên người nàng vẫn còn treo lỏng lẻo bộ quần áo bị xé hư ngày hôm qua, để lộ ra một nửa thân thể mềm mại.
Sau khi bị túm xuống giường, hai người phụ nữ trung niên khỏe mạnh bắt lấy cánh tay cô, dùng sức mà ấn cô quỳ trên mặt đất.
Đầu gối của cô bị cọ đến nóng rát, đau đớn.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát đã giáng thẳng vào mặt cô.
“Một con nhãi hạ tiện chốn hương dã như người mà cũng dám học những trò dụ dỗ đàn ông của đám hồ ly tinh đó ư! Ai cho ngươi cái gan chó đó, dám lây bẩn cho tướng quân? Ngươi quả thực đáng chết!”
Nếu Tiêu Điệp còn cho rằng mình đang nằm mơ thì cô chẳng khác gì đứa ngốc.
Những tòa kiến trúc cổ với rường cột chạm trổ, rồi mỹ nhân trong những bộ quần áo lộng lẫy, cả đám nha hoàn bà tử khom lưng uốn gối này nữa.