Tra Không Nổi Nữa Làm Sao Đây!

Quyển 1 - Chương 17: Đại ca trường học đào hoa



Không biết bao lâu sau, Nhiễm Mộ Thu bị tiếng của hệ thống 233 đánh thức.

【Ký chủ.】

Nhiễm Mộ Thu ngái ngủ động động lông mi.

233: 【… Ký chủ, dậy đi.】

Giọng điệu của 233 có chút kỳ lạ, Nhiễm Mộ Thu dụi dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh dậy từ giấc mơ quái lạ, phát hiện xung quanh tối om.

Nhiễm Mộ Thu hơi bị chứng quáng gà nhẹ, không nặng lắm, nhưng ở trong bóng tối hoàn toàn vẫn khiến cậu có chút sợ hãi. Cậu nhanh chóng bật dậy, mò mẫm bật đèn, 【Mấy giờ rồi?】

233 đáp: 【Đã 12 giờ 30 phút tối.】

Nhiễm Mộ Thu vẫn còn ngây ngốc bởi giấc mơ kỳ lạ, đầu óc hơi mơ màng: 【Thế tôi đang ở đâu?】

【Ngài đang ở căn hộ của nhân vật chính thụ.】 233 hỏi: 【Ký chủ, ngài tính ngủ lại đây luôn sao?】

Nhiễm Mộ Thu: “?”

【Không đời nào.】 Mặt cậu không hiểu sao lại hơi nóng: 【Chỉ là ngủ quên mất thôi mà.】

233 không nói gì thêm.

Nhiễm Mộ Thu mơ hồ cảm thấy hệ thống hơi lạ, nhưng cũng không có thời gian để bận tâm, mò mẫm bật đèn, mở cửa bước ra ngoài.

Có lẽ giấc mơ quá dài và sâu, nên cậu vô tình chiếm luôn giường của Lý Trác mà ngủ gần nửa đêm. Không biết hắn có thấy buồn ngủ không.

Phòng khách đã tối đèn, chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ trên ban công. Nhiễm Mộ Thu đảo mắt một vòng, liền thấy bóng dáng Lý Trác đang đứng ở đó.

Thiếu niên đứng bên cạnh bồn nước, lưng hơi còng, đang vò đồ trong chậu.

Trong căn hộ không có máy giặt, quần áo đều phải giặt tay.

Nhiễm Mộ Thu bước đến hỏi: “Làm bài tập xong chưa?”

Lý Trác gật đầu, chỉ chỉ vào cặp sách của cậu: “Vừa mới làm xong, tôi bắt chước nét chữ của cậu để viết.”

Nhiễm Mộ Thu đi đến bàn, rút một tờ bài tập ra xem, đúng là thế thật.

“……”

Chỉ là một nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết H thôi mà, có cần toàn năng đến mức này không??

Biết thế, cậu đã để tất cả bài tập của mình cho Lý Trác làm rồi!

Nhiễm Mộ Thu cầm bài tập lật lật, tâm trạng có chút phức tạp. Vì đột nhiên nghĩ đến, nếu Lý Trác bị "giáng cấp", thì hắn có còn giả nét chữ của mình để viết bài tập được nữa không?

Mặc dù cậu đóng vai một nhân vật "đầu gấu" trong trường, không làm bài tập cũng chẳng ai làm gì được, nhưng vì chưa đạt tới độ mặt dày như nguyên tác, cậu vẫn muốn tránh phiền toái càng nhiều càng tốt.

Thế nên mỗi lần thầy giám thị nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng trĩu nặng, sau đó chỉ biết thở dài không nói gì, Nhiễm Mộ Thu đều bị thở đến mức nổi da gà.

Thấy cậu đứng ngây ra đó không nhúc nhích, Lý Trác lau tay bước ra, hỏi: “Đã rất khuya rồi.”

“À?” Nhiễm Mộ Thu ngơ ngác ngẩng đầu, vì đang nghĩ chuyện khác nên biểu cảm hơi ngây dại.

Lý Trác tiếp lời: “Ở lại đây ngủ đi?”

“……” Nhiễm Mộ Thu suýt nghẹn họng, lập tức tỉnh táo hẳn, nhanh chóng nhét bài tập vào cặp, chạy như bay ra cửa, “Không, không cần đâu! Tôi không quen, nằm giường người khác ngủ không được!”

Lý Trác không nói thêm gì, tiễn cậu ra đến cửa, đợi đến khi cậu đã đứng bên ngoài cánh cửa sắt rồi mới như chợt nhớ ra gì đó, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, trước khi vào nhà, cậu nói có chuyện muốn nói với tôi. Là chuyện gì?”

Nhiễm Mộ Thu đang cúi đầu xỏ giày, nghe Lý Trác hỏi vậy, cũng sực nhớ ra.

Vốn dĩ hôm nay đến đây là muốn nói rõ quan hệ, chấm dứt chuyện bao nuôi. Nhưng ai ngờ Lý Trác chẳng hề đi theo lẽ thường, làm cậu quên béng đi mất.

Giờ đã muộn thế này, Nhiễm Mộ Thu sợ ở lại lâu lại xảy ra mấy chuyện "tắm rửa sạch sẽ", "lên giường" gì gì đó, nên vội qua loa đáp bừa: “Để sau đi, hôm nay tôi mệt quá rồi.”

Lý Trác không hỏi thêm.

Nhiễm Mộ Thu không nhìn thêm hắn cái nào nữa, "cạch cạch cạch" chạy xuống cầu thang.

Lý Trác đứng ở cửa nhìn theo.

Mãi đến khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, anh mới thu hồi ánh mắt.

Anh cúi xuống, đưa tay nhặt đôi dép hình thỏ mà Nhiễm Mộ Thu vừa thay ra, nâng lên gần mặt, nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng gì đó, khẽ hít một hơi.

Một lát sau, anh mở mắt, cười khẽ.

“Không quen giường?”

Anh nghĩ đến người vừa rồi còn ngủ ngon lành trên giường mình, chỉnh lại đôi dép, đặt lên tầng cao nhất của tủ giày.

Ý cười trên môi vẫn chưa tan.



Không thể thành công giải trừ quan hệ bao nuôi với Lý Trác, trên đường về, Nhiễm Mộ Thu đặc biệt hỏi 233 về tiến độ hạ cấp nhiệm vụ.

233 cho biết tổng cục đã phê duyệt, yêu cầu thông qua đã được nới lỏng. Nhưng lần này phương pháp giảm độ khó hơi khác thường, là trường hợp đặc biệt duy nhất trong nhiều năm qua, còn được tổng cục ra hẳn văn bản đỏ để giải thích chi tiết.