Tra Không Nổi Nữa Làm Sao Đây!

Quyển 1 - Chương 10: Đại ca trường học đào hoa

Tên giọng the thé chính là kẻ hay ồn ào nhất, nhỏ con, gầy nhom, lúc nào cũng nhiệt tình lấy lòng Nhiễm Mộ Thu như một con chó dữ trung thành.

Những kẻ này bình thường một tiếng “Thu ca” hai tiếng “Thu ca” rất nhiệt tình, gây chuyện cũng giống như côn đồ điển hình.

Nhưng hiện tại, không có Nhiễm Mộ Thu ở bên, bọn họ nói về cậu ta với sự phấn khích kỳ lạ. Không giống như đang bàn về một đại ca côn đồ, mà giống như đang nói về hoa khôi đẹp nhất trường.

Có lẽ vì chủ đề quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bọn họ càng nói càng hào hứng, không dừng lại được.

“Có phải không?” Một người khác hùa vào, giọng cười ngớ ngẩn, “Nói thật, Uy ca, bạn gái trường nghề của anh có nét giống Thu ca đấy, nhưng không đẹp bằng. Da cũng không trắng bằng.”

“...Mẹ kiếp!” Tần Uy hút mạnh một hơi thuốc, cười mắng, “Mấy đứa chúng mày, bớt lấy Thu ca của tao ra đùa. Tao là trai thẳng!”

Tên giọng the thé cười đùa, “Trai thẳng thì sao, có ai nói anh không đâu.”

Một người khác tiếp lời, “Còn nhớ không? Năm nhất, có một đứa học sinh thể thao vừa vào trường, không biết trời cao đất dày, dám ve vãn Thu ca, bị đánh cho một trận tơi bời. Nghe nói đến giờ chân phải vẫn chưa hồi phục hẳn, đi cà nhắc.”

“Đáng đời nó, cái miệng quá hỗn.” Tên giọng the thé nói, “Không phải Thu ca thuê người đánh đó chứ?”

“Không rõ.” Người kia dường như nhớ lại chuyện gì đó, vẫn còn thấy sợ, “Có thể là người bên ngoài, xuống tay quá ác, như muốn đánh chết luôn.”

Nói xong, tên giọng the thé đυ.ng vai Tần Uy, cười: “Đứa đó cũng là trai thẳng, nghe nói bên ngoài bạn gái thay liên tục. Thấy chưa, thẳng hay không chẳng liên quan gì đến việc Thu ca đẹp trai.”

Một người dài giọng thở dài, cảm thán: “Phải đấy, nếu Thu ca mà là con gái, chỉ cần nghĩ đến gương mặt đó là…”

Chưa kịp nói hết.

Cả nhóm đột nhiên im lặng.

Ngay sau đó là tiếng cười lớn vang lên.

“Chết tiệt! Sao càng nói càng nhảm thế!” Tần Uy giọng bất lực, dí điếu thuốc vào tường, đứng dậy, “Chuyện hôm nay, đứa nào cũng ngậm miệng cho tao, đừng để Thu ca biết.”

Cả đám rối rít đáp, “Biết rồi, biết rồi.”

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, rồi xa dần.

Ở bồn nước không xa đó.

Tiếng nước đã ngừng từ lâu, Lý Trác cầm hộp cơm, lặng lẽ đứng đó, một lúc sau, liếc mắt nhìn về phía những người vừa đi xa, ánh mắt lạnh lùng.

Cả cuối tuần mệt mỏi, Nhiễm Mộ Thu gần như ngủ cả ngày.

Đến lúc tan học, chuông vừa reo, Tần Uy và mấy tên đàn em khoác vai bá cổ đi tới, gõ gõ lên bàn cậu: “Thu ca?”

Nhiễm Mộ Thu ngẩng đầu lên.

Sau một buổi chiều ngủ gục, khuôn mặt thiếu niên hằn lên vài vết đỏ, tai và cổ trắng mịn, mí mắt hơi hồng hồng.

“Gì thế?”

Ngay cả giọng nói cũng mang chút âm mũi, dính dính, mềm mại.

“……”

Tần Uy đờ người vài giây, đột nhiên cảm thấy khó hiểu. Thu ca hồi năm nhất cũng trông thế này à?

“...Khụ.” Có lẽ là do lúc ăn trưa vừa rồi tán chuyện linh tinh, Tần Uy không dám nhìn thẳng vào mặt Nhiễm Mộ Thu. Anh ngồi xuống chiếc ghế phía trước cậu, ánh mắt dao động, nói: “Tối nay Khỉ ốm mời đi hát ở Lam Thiên Quốc Tế, Tiểu Nhã cũng đến, cậu đi cùng không?”

Tiểu Nhã chính là bạn gái nhỏ của Tần Uy, học ở trường nghề.

Nhiễm Mộ Thu định lắc đầu, nhưng lại nhớ mấy lần trước mình đều đi, lần này nếu từ chối, khả năng cao Tần Uy tới rủ chỉ là cái cớ, mục đích thật là muốn cậu trả tiền.

Vì thế, cậu vỗ vai Tần Uy: “Tôi còn có việc, không đi được. Cậu với Khỉ ốm cứ chơi vui, tiêu hết bao nhiêu thì gửi hóa đơn cho tôi.”

Tần Uy bị vỗ mà cả người cứng đờ, ngẩn người một lúc mới lí nhí đáp: “Ồ.”

Trông anh ta có vẻ hơi thất vọng.

Nhiễm Mộ Thu không để ý, tự mình thu dọn sách vở.

12 giờ đêm.

Một nhóm thiếu niên cao thấp khác nhau, từ đầu hẻm vừa đi vừa cười lớn, tiếng cười đùa vang vọng, thỉnh thoảng còn nghêu ngao vài câu hát lệch nhịp.

Người đi đầu rõ ràng đã say, khoác vai một cô gái xinh đẹp mặc đồ hở hang, khẽ nói thì thầm.

Cô gái mặc áo dây, đi giày cao gót nhỏ xíu, có vẻ cũng uống khá nhiều, bước đi lảo đảo, đôi khi bị chọc cười khúc khích.

Cả nhóm náo nhiệt, không ai để ý bóng người ở góc tường phía xa.

Vậy nên, khi Khỉ ốm bị đá mạnh vào bụng, cả đám đều không kịp phản ứng.

Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết của Khỉ ốm vang lên, cả nhóm mới hốt hoảng nhận ra.