Đỗ Thanh Thần thì không có khái niệm như vậy. Đối mặt với thế lực khó chống lại, lùi một bước mới bảo toàn được bản thân. Chuyện sản nghiệp tổ tiên, không cần bận tâm. Những ngày dưỡng thương vừa qua, thật ra cậu đã suy nghĩ rất nhiều về cách xử lý việc này.
Đỗ Như Lâm nhìn xa hơn một chút so với Đỗ Phụ, nhưng vẫn có chút do dự. Cậu nhỏ giọng nói:"Nhưng mà, ca, chỗ này, thật sự khó có được. Vài ngày nữa, trường tư thục sẽ dời qua đối diện. Đến lúc đó, phu tử và học trò nhiều như vậy, nơi này chắc chắn sẽ làm ăn rất phát đạt."
Đỗ Thanh Thần mỉm cười, xoa đầu Đỗ Như Lâm: "Ngoan, địa điểm kém một chút cũng không sao, chúng ta vẫn có thể giao đồ ăn."
"Hả?" Đỗ Như Lâm không hiểu "giao đồ ăn" là gì, cậu ngẩn người.
Đỗ Thanh Thần không nói gì, chỉ mỉm cười. Người đứng đầu trong nhà họ Đỗ từ lâu đã chuyển từ Đỗ Phụ sang cậu. Vì vậy, mặc dù Đỗ Phụ liên tục lắc đầu than thở, nhưng nhìn thấy con trai kiên quyết, ông cũng đành chịu. Huống chi, vết thương trên người Đỗ Thanh Thần càng làm ông đau lòng, khiến ông không thể cố chấp giữ lấy suy nghĩ của mình. Sản nghiệp tổ tiên dẫu quan trọng, nhưng con trai còn quan trọng hơn!
Sau khi nhà họ Đỗ thống nhất ý kiến, Đỗ Thanh Thần mới quay sang đám lưu manh, đáp lời họ vừa thốt lên trong niềm vui sướиɠ: "Tất nhiên, ba mươi lượng bạc, tiền trao cháo múc, giao ngay sổ đất!"
Ba mươi lượng bạc quả là số tiền lớn. Đám côn đồ không ngu, một quán nhỏ như thế, bán quà sáng, sao lại đáng giá ngần ấy tiền. Nhưng hiếm khi Đỗ Thanh Thần chịu nhượng bộ, họ cũng vội vàng đi báo tin cho nhà họ Trần để lập công. Hơn nữa, Trần Lão gia có gia tài đồ sộ, nếu ông ta đã muốn có cửa tiệm này, rất có khả năng sẽ đồng ý chi ra số tiền đó!
Tên cầm đầu vội nói: "Ngươi không được lật lọng đâu đấy! Đợi đó!"
Nói xong, hắn như một làn khói chạy ngay đến Trần phủ để báo tin, sợ rằng Đỗ Thanh Thần sẽ hối hận không chịu bán sản nghiệp tổ tiên.
Đỗ Thanh Thần hơi ngẩn ra, không ngờ đối phương lại sốt sắng như vậy. Cậu cứ nghĩ phải cò kè vài ngày, nhưng như thế lại càng tốt. Đỗ Thanh Thần cụp mắt, vẻ mặt bình thản.
Đứng lâu, thân hình Đỗ Thanh Thần lảo đảo, cuối cùng không trụ nổi, toàn thân đổ lên người Đỗ Như Lâm. Nhưng cậu bé không đỡ được, Đỗ Thanh Thần đành từ từ ngồi xuống đất. Máu thấm trên lớp băng vải trên đầu cậu ngày càng nhiều, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn rơi. Bên cạnh là một người già, một đứa trẻ, cả gia đình già yếu bệnh tật, trông khiến người ta không khỏi thương xót.