Thấy không còn ai chắn đường mình, Đỗ phụ run rẩy bước tới bên con trai, lo lắng nói: “Con ra đây làm gì? Đầu con vẫn chưa lành, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng. Nếu con xảy ra chuyện gì, ta và đệ đệ con phải làm sao đây?”
Đỗ Thanh Thần yếu ớt mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Đỗ phụ, dịu dàng nói: “Đúng vậy! Chính vì phải lo cho phụ thân và đệ đệ, nên con không thể không ra mặt. Nếu con không đến, lỡ như họ làm phụ thân bị thương thì sao? Con còn trẻ, hồi phục nhanh. Nhưng phụ thân thì vẫn đang bệnh, phải làm sao bây giờ?”
Giọng của Đỗ Thanh Thần không to không nhỏ, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nghe rõ mồn một. Nhìn ba người một nhà – già yếu, bệnh tật – ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn về phía đám côn đồ càng thêm ác ý. Cùng là dân thị trấn nhỏ, họ có thể không quen biết nhà này, nhưng đa số đều nhận ra đám côn đồ kia. Nhìn cảnh tượng trước mắt, bản năng của con người luôn thiên về kẻ yếu.
Đây chính là mục đích của Đỗ Thanh Thần. Sau khi trấn an Đỗ phụ, cậu bước tới trước mặt tên cầm đầu, hỏi: “Các người nói ăn ở tiệm của tôi bị đau bụng. Xin hỏi, các người đã đi khám đại phu chưa? Có đại phu nào làm chứng không?”
Tên cầm đầu nghe vậy, lập tức nghênh cổ lên nói: “Đương nhiên là có! Ngươi đừng hòng chối! Có tin ta đi báo quan không?”
Đỗ Thanh Thần gật đầu: “Vậy thì tốt. Xin hỏi là đại phu ở nhà nào?”
Tên cầm đầu lưỡng lự một chút, lập tức nhớ đến tiệm thuốc của nhà Trần lão gia. Hắn nghĩ Trần lão gia chắc chắn sẽ giúp hắn, liền nói: “Là Xuân Cảnh Đường, sao nào? Xuân Cảnh Đường kê đơn thuốc cho chúng ta!”
“Xin hỏi là vị đại phu nào ở Xuân Cảnh Đường?” Đỗ Thanh Thần tiếp tục truy hỏi.
“Ờ…” Tên cầm đầu chần chừ.
Từ nhỏ hắn đã khỏe mạnh, hiếm khi vào y quán, cho dù có từng đi thì cũng không nhớ nổi tên đại phu. Hắn bèn nói bừa: “Là một đại phu… râu dài, họ… Điền! Nhất thời ta không nhớ rõ. Ta nhớ sai thì sao chứ, ngươi đừng có gài ta!”
“Đương nhiên là không.” Đỗ Thanh Thần mỉm cười:“Xuân Cảnh Đường vốn chỉ là tiệm thuốc, không phải y quán. Ta làm sao tìm được đại phu nào ở đó để gài ngươi chứ?”
Lời vừa dứt, đám đông xung quanh bật cười ồ lên.
Sắc mặt mấy tên côn đồ lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi. Bình thường chúng chỉ dám gây chuyện với những tiểu thương lẻ tẻ, làm sao dám đυ.ng đến địa bàn của Trần lão gia. Chúng chỉ biết Xuân Cảnh Đường là cửa tiệm của Trần lão gia, chuyên bán thuốc, nên quên mất điều này.