Bộ dạng của cậu bé đã tố cáo hết mọi chuyện. Đỗ Thanh Thần lập tức nhíu mày, trách mắng: “Đệ không biết là bây giờ không được đến tiệm cơm sao?! Đệ nhìn xem đầu ta ra nông nỗi này, nếu phụ thân xảy ra chuyện nữa thì phải làm thế nào?!”
Trong ký ức, nguyên chủ là lao động chính của tiệm cơm. Phụ thân cậu đã có tuổi, chỉ phụ giúp rửa bát đĩa. Thậm chí, mọi người trong thị trấn khi nhắc đến tiệm cơm đều gọi cậu là chủ quán, chứ không phải phụ thân cậu. Việc cậu bị thương cũng chính vì tiệm cơm này mà ra.
Tiệm cơm nhỏ là gia sản tổ truyền của nhà họ Đỗ. Dù quy mô không lớn, nhưng nhờ vị trí thuận lợi, nó trở thành mục tiêu của Trần lão gia, một phú hộ lớn nhất thị trấn. Trần lão gia muốn mua lại tiệm cơm, nhưng nhà họ Đỗ không đồng ý. Không chỉ vì đây là tổ nghiệp, mà tiệm cơm còn là nguồn sống duy nhất của gia đình. Nếu mất đi tiệm cơm, tiền đâu cho Đỗ Như Lâm tiếp tục học hành?
Vì thế, Trần lão gia liền thuê bọn côn đồ tới quấy rối, khiến gia đình họ Đỗ luôn phải căng mình chống đỡ. Đỉnh điểm là lần trước, khi bọn côn đồ tới ăn, vu khống rằng đồ ăn của quán không sạch, làm họ đau bụng. Trong lúc tranh cãi, một tên đã vung ghế đập trúng đầu Đỗ Thanh Thần. Chính cú đập này đã khiến nguyên chủ tử vong rồi để cậu xuyên không đến đây.
Tiệm cơm sớm đã không thể duy trì được nữa, vậy mà phụ thân vẫn dám đến đó.
Đỗ Thanh Thần hiểu sự lo lắng của phụ thân dành cho tiệm cơm, nhưng cậu không thể chấp nhận việc ông coi nhẹ mạng sống của mình.
“Ta phải đến tiệm cơm!” Đỗ Thanh Thần trầm giọng nói.
“Không được đâu! Phụ thân bảo huynh phải ở nhà dưỡng thương. Ông ấy chỉ đi xem có ai trộm cắp gì không rồi sẽ về ngay.”
“Nếu vậy thì ta cũng chỉ đi xem, tiện đón phụ thân về luôn.”
Cậu biết phụ thân yếu ớt lại đang mang bệnh, nếu gặp bọn côn đồ kia thì chỉ cần bị đẩy một cái cũng có thể ngã quỵ. Nhưng cậu thì khác, lần trước bọn chúng đã sợ đến vứt ghế bỏ chạy khi thấy cậu chảy nhiều máu, vì chúng e sợ việc gϊếŧ người.
Không thể ngăn cản ca ca, Đỗ Như Lâm đành lẽo đẽo theo sau. Dù cậu muốn đi một mình nhưng Đỗ Thanh Thần cũng không nỡ từ chối, đành để đệ đi cùng.
Dọc theo con đường làng dẫn ra thị trấn, quãng đường thực ra không xa lắm. Đỗ Thanh Thần cảm thấy cơ thể mình vẫn ổn, vết thương trên đầu không có dấu hiệu gì bất thường.