Ta Có Thuật Đọc Tâm Ở Tận Thế

Chương 49: Phát Xe

Trình Đại Quốc nhanh chóng rút ra bốn cây gậy trúc từ bồn hoa, bàn tay nắm chặt. Một ánh huỳnh quang nhàn nhạt từ đầu ngón tay ông tỏa ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ gậy trúc. Gậy trúc bắt đầu phồng to, thay đổi rõ rệt đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Việc cứng hóa cây gậy này cần khoảng bảy tám giây.

Nhưng bầy Zombie chỉ còn cách vài bước chân!

Ngô Dịch đặt chiếc rìu chữa cháy lên nắp một chiếc xe bên cạnh, nhanh tay rút ra bật lửa, châm lửa vào một quả pháo nhỏ. Không chút do dự, anh dùng sức ném pháo về phía bầy Zombie đang ùn ùn kéo tới.

"Rầm!"

Pháo nổ tung, ánh lửa lóe lên trong làn sương mù dày đặc.

Thế nhưng, tiếng pháo trong không gian bị bao trùm bởi âm thanh gào rú của bầy Zombie. Chẳng có con nào chậm lại, càng không có dấu hiệu hoảng sợ. Bầy Zombie vẫn điên cuồng lao tới như cơn lũ dữ.

"Móa! Chẳng có tác dụng gì!"

Ngô Dịch nghiến răng, không còn thời gian để suy tính thêm. Anh bất ngờ lao thẳng ra ngoài, tiếp cận bầy Zombie.

Lúc này, nhóm Zombie dẫn đầu đã vượt qua chiếc xe đầu tiên trong bãi đỗ xe, chỉ cách anh vài mét.

Ngô Dịch đứng tựa lưng vào một chiếc xe, cố dùng nó làm tấm chắn để giảm áp lực từ bốn phía.

Hai tay anh hoạt động không ngừng, một tay cầm rìu chữa cháy, tay còn lại là con dao bầu sắc bén.

Mỗi lần vung tay, từng con Zombie gục ngã, những tiếng phập ghê rợn vang lên không ngớt. Mỗi nhát đòn, máu bắn tung tóe, những mảnh nội tạng đen kịt và chất dịch màu vàng lẫn đỏ nhầy nhụa vương vãi khắp nơi.

Chỉ trong chốc lát, bộ quần áo vừa thay của anh đã bị nhuộm bẩn bởi một hỗn hợp máu và dịch não nhầy nhụa.

Nhưng số lượng Zombie quá đông.

Ngô Dịch chiến đấu điên cuồng, chém gϊếŧ không ngừng, nhưng vẫn giống như hạt cát giữa sa mạc. Zombie ùn ùn kéo đến, dần bao vây anh từ cả hai bên.

Biết rằng không thể tiếp tục đối đầu trực diện, Ngô Dịch vội lùi về phía sau xe, dùng nó như một lớp lá chắn tạm thời.

Anh không dám dừng lại, bởi nếu bị bao vây hoàn toàn, cái chết chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.

Trong một khoảnh khắc quyết định, Ngô Dịch dồn sức nhảy lên, đáp xuống mui một chiếc xe gần đó, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Từ đây, anh lao thẳng về phía chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang nơi Trương Tử Cường đang loay hoay với đường dây nổ máy.

Cuộc vật lộn vừa rồi dù không ngăn được hết đám Zombie, nhưng đã khiến tốc độ tiến công của chúng chậm lại đáng kể.

Ở phía sau, Trình Đại Quốc há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc.

ÔANG không khỏi thốt lên trong lòng: "Tốc độ này nếu mà mang đi Olympic thì chắc chắn phá kỷ lục thế giới mất!"

Do màn sương mù dày đặc, Trình Đại Quốc không nhìn rõ từng động tác của Ngô Dịch, nhưng tiếng gào rú liên hồi của bầy Zombie khiến tim ông đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Cây gậy chuẩn bị xong chưa!" Ngô Dịch hét lớn, giọng vang dội giữa bãi đỗ xe.

Trình Đại Quốc hít sâu một hơi, lập tức đáp lại: "Xong rồi! Tôi ném qua đây!"

Ngô Dịch lúc này đã chạy đến phía sau chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang, sẵn sàng chụp lấy cây gậy.

Trình Đại Quốc tranh thủ thời gian trong lúc Ngô Dịch đang vật lộn với bầy Zombie, nhanh chóng gom gậy trúc lại thành một bó, dùng dây mướp dây leo quấn chặt. Chỉ trong chớp mắt, ông vận sức ném mạnh cả bó gậy trúc về phía Ngô Dịch.

"Vù!"

Ngô Dịch vừa vươn tay tiếp lấy bó gậy thì Trình Đại Quốc đã thấy vài con Zombie vượt qua màn sương mù, lộ nửa thân người. Cảnh tượng đó làm anh giật mình, vội vàng rút chiếc côn bảo an đeo bên hông, đứng thủ thế cảnh giác, đề phòng Zombie từ các hướng khác lao tới.

"Chết đi cho tao!"

Ngô Dịch giật mạnh, làm đứt dây mướp dây leo quấn quanh bó gậy. Tay anh vớ lấy một cây gậy trúc đã được cứng hóa, rồi hệt như một chiến binh, nhắm thẳng vào đầu một con Zombie trước mặt mà phóng mạnh.

"Vυ't!"

Trong tích tắc, Ngô Dịch nhìn thấy trên tay mình hiện lên một luồng ánh sáng nhàn nhạt, mờ mờ mà sáng rõ.

"Cái này..."

Hai mắt anh mở lớn, trái tim chợt thắt lại. Đây chẳng phải là loại ánh sáng mà Trình Đại Quốc từng nhắc tới khi kích hoạt dị năng sao?