Cư xá Tây Thiên nằm trên một vùng cao của Mặc Thành, nếu trước khi tận thế, từ ban công nhìn ra, sẽ thấy rõ đỉnh nhọn của Cửu Long Cao Ốc với ánh đèn sáng rực.
Mỗi khi trong lòng Ngô Dịch cảm thấy phiền muộn, anh thường đứng trên ban công, nhìn xa về phía Cửu Long Cao Ốc tưởng tượng một ngày nào đó khi có tiền, anh sẽ vung tay tiêu tiền như rác đến những nơi xa hoa đó.
Nhưng lúc này, ánh mắt Ngô Dịch chỉ thấy một vùng tối tăm, không còn ánh đèn hay những chiếc xe chạy vội, chỉ có bầu trời đêm lấp lánh với những vì sao.
"Tào Phá Thiên..." Ngô Dịch khép mắt, thầm gọi tên người này trong lòng.
Ngay lúc ấy, anhcảm thấy một tia sáng lóe lên trước mắt. Cửu Long Cao Ốc, đỉnh nhọn của nó, bỗng nhiên sáng lên!
Những người trong phòng khách, đang quây quần quanh đống lửa, cũng nhanh chóng nhận ra điều này.
"Chuyện gì vậy? Cửu Long Cao Ốc sao lại có điện?" Trương Tử Cường ngạc nhiên hỏi.
Tôn Viễn đáp: "Chắc là có người bật thiết bị phát điện. Những cao ốc kiểu này đều có nguồn điện dự phòng."
"Vậy là ai làm vậy? Chẳng lẽ là quân đội?" Trương Tử Cường càng hưng phấn khi nhắc đến quân đội.
Tôn Viễn, Bạch Vi Vi, và Trình Đại Quốc nghe đến quân đội đều mỉm cười.
Trương Tử Cường càng nói càng hăng hái: "Đúng rồi, anh Ngô, không phải anh muốn đi Cửu Long Cao Ốc tìm em gái sao? Giờ quân đội ở đó rồi, chắc chắn họ đang cứu em gái của anh. Ngày mai chúng ta tìm xe, đi thẳng đến đó!"
Ngô Dịch nghe vậy, không biết phải trả lời thế nào.Anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như Trương Tử Cường nghĩ, nhưng vì không hiểu rõ về quân sự, anh cũng không biết phải giải thích thế nào, nên đành im lặng.
Anh quay lại nhìn đống lửa trong phòng khách. Bỗng nhiên, một cơn gió thổi qua, khiến ngọn lửa bùng lên, và cái bóng lớn in trên tường giống như một con quái vật đột ngột nhảy ra, giương nanh múa vuốt, phát ra tiếng gào thét im ắng.
...
Ngày hôm sau, Ngô Dịch dậy sớm.
Ngô Dịch ngủ một giấc mà cảm thấy không tệ lắm. Anh không nghe thấy tiếng gầm rú của Zombie, chứng tỏ vào ban đêm, chúng cũng ở trong trạng thái ngủ đông.
"Ách? Lão Trình, sao anh lại dậy sớm vậy?" Ngô Dịch bước vào phòng khách, thì thấy Trình Đại Quốc đã nhóm lửa, trên đó là một cái chảo lớn, trong chảo đang nấu chút nước, trên mặt nước nổi mấy lát nấm hương cắt mỏng.
Trình Đại Quốc mỉm cười chân thành: "Tôi làm bảo vệ, quen trực ca đêm nên dậy sớm. Cũng chẳng có gì làm, nên tôi nghĩ sẽ nấu chút canh nấm hương cho mọi người, đỡ phải ăn cơm rang khô miệng."
Nghe thấy tiếng nói chuyện, mọi người cũng bắt đầu lần lượt đi ra phòng khách.
Mọi người tiếp tục ăn cơm rang từ tối qua, mỗi người bưng một bát canh nấm hương, hoặc ăn cơm rang rồi uống canh, hoặc cho cơm rang vào trong bát canh, để chúng mềm đi, coi như bữa sáng.
Khi họ chuẩn bị ra ngoài, Tôn Viễn và Bạch Vi Vi từ phòng bếp đi ra, mỗi người cầm một con dao phay.
Trước đó, cả hai đều không có vũ khí, chỉ có thể dùng nắp nồi để tự vệ, may mà trong nhà luôn có dao nấu ăn.
Nhìn thấy Ngô Dịch cầm rìu chữa cháy và dao bầu bên hông, những người khác không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Đó mới gọi là vũ khí đấy.