Chương 3
Nàng không phải là người vô tình vô nghĩa không biết có ơn tất báo, mà đơn giản là ân nhân của nàng không biết trân trọng.
Xung quanh dần dần hồi phục lại, không kìm được bắt đầu bàn tán về cảnh vừa rồi.
Có người thương tiếc cho mỹ nhân bị lạnh nhạt, cũng có người kinh ngạc vì nữ tử nhìn có vẻ yếu đuối, mềm mại lại dám mạnh dạn như vậy.
Tuy nhiên, Khương Vân Xu không quan tâm đến những lời xì xào ấy. Nàng ngồi trên ghế thêm một lúc, thấy mưa dần nhỏ đi, liền đứng dậy định rời khỏi.
Tiểu nhị bên cạnh thấy nàng chuẩn bị đi, vội vàng tiến lên, ân cần nói: “Cô nương muốn đi sao? Nhưng mưa vẫn chưa tạnh, để ta lấy dù cho cô nương nhé?”
Khương Vân Xu mỉm cười thản nhiên, ánh mắt như mùa xuân, giọng nói nhẹ nhàng: “Không cần đâu, xe ngựa của ta ở bên kia.”
Tiểu nhị ngẩn ra một chút, rồi thấy nàng vẫy tay về phía hướng khác của con phố, ngay sau đó nghe thấy tiếng xe ngựa tiến lại gần.
Thật sự đến bằng xe ngựa sao? Vậy sao trước đó lại đứng một mình ngoài cửa lâu như vậy?
Khương Vân Xu lên xe ngựa, biến mất cuối con phố, tiểu nhị vẫn còn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bàn người trong đại sảnh nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của tiểu nhị, không nhịn được cười nói: “Nàng là tiểu thư Khương gia, đâu phải là nữ tử nghèo khó gì. Nàng ta đến đây để chờ Thẩm đại nhân, không phải lần đầu tiên đâu, nữ tử này thật là kiên trì, nhưng mà lại chọn đúng Thẩm đại nhân - chẳng dễ gần. Dù có là nữ tử xinh đẹp nào thì cũng khó mà làm tan chảy tảng băng này được.”
Có người thở dài: “Hầy, lần trước ta cũng thấy rồi, Thẩm đại nhân đúng là vô tình, Khương cô nương đã đợi ngài ấy mấy canh giờ, nhưng ngài ấy chẳng thèm liếc nhìn, bỏ đi thẳng luôn. Ta nhìn thấy vẻ mặt nàng ấy bị phớt lờ, buồn bã, mà cũng thấy thương thay.”
“Lần này cũng thế mà, Khương cô nương từ xa đến tận ngoại thành, trời còn mưa to như vậy, Thẩm đại nhân lại phớt lờ nàng ấy, chẳng hỏi xem nàng ấy có đi xe ngựa không, có mang dù không.”
Khương Vân Xu không hề hay biết, từ khi nàng rời đi, những khách nhân ở tầng một của Lãm Nguyệt Các chứng kiến cảnh vừa rồi, đều không kìm được lên tiếng bênh vực nàng.
Nhưng người ngoài không biết, nàng là người được cứu mạng, Thẩm Độ ngoài việc phớt lờ nàng, cũng chẳng làm gì quá đáng.
Việc báo ơn vốn đã là chuyện phiền phức, huống chi là ơn cứu mạng.