Trước khi hái quả cô cẩn thận nhặt chút thịt vụn bị rơi ra lúc con thỏ dùng bữa kiểm tra thử. Vỏ quả màu đen rất cứng, cô vừa chạm vào dùng sức một chút da tay liền bị rách nhưng vỏ quả vẫn không có vấn đề gì.
Máu chảy ra từ vết thương là màu đỏ, không rát cũng chẳng ngứa, chứng tỏ quả này không có độc. Nhật Dạ cho ngón tay vào miệng hút máu làm sạch vết thương, rồi cầm chút thịt màu trắng cho vào miệng thử xem mùi vị.
Vỏ cứng nhưng chất thịt bên trong lại khá mềm, có vị như bột gạo, khá sáp.
Sau khi xác nhận được thịt quả này có thể ăn, cô đứng lên nhìn vô số quả tròn to đang treo lủng lẳng, cẩn thận lấy một cành cây dài chọc vào lớp dây leo. Chờ một lát phát hiện không có sinh vật kỳ quái nào lao ra, lúc này mới yên tâm hái quả.
“Ui cha!”
Vừa kéo được một quả, cả người Nhật Dạ chúc về phía trước vì sức nặng của quả đen. Mặt cô nhăn nhó, nhịn không được than thở: “Cái quỷ gì thế này, đến một quả dại cũng muốn hại chết mị nữa hả!”
Cô vừa bực vừa tủi thân, sống mũi cay cay, mắt ươn ướt, nhưng tuyệt nhiên không khóc, cố gắng đứng thẳng lưng, ôm quả đen nặng hệt như một quả tạ chậm rãi đi về phía hồ nước.
Khoảng cách từ nơi hái quả đến chỗ cô trú ban đầu chỉ cần năm phút để di chuyển, giờ thì hay rồi đi gần 20 phút mới về.
Lúc về tới nơi, Nhật Dạ ném quả cứng xuống đất.
Bộp.
Quả cứng vừa rơi xuống liền vở làm đôi, để lộ ra lớp thịt quả trắng đặc bên trong. Cú vở vô tình này khiến Nhật Dạ rất vui ít nhất cô không cần phải tốn thêm sức để xẻ quả. Cô như một cô nhóc nhảy nhót xung quanh quả đen, làm khùng làm điên.
Sau khi nhảy xong cảm xúc khó chịu trong người cũng tan biến, cô ngồi xuống quan sát thịt quả, lại nhìn lên mặt trời, ánh nắng đã nghiêng về tây, báo hiệu trời sắp tối.
“Hôm nay ăn cháo bột thử xem.” Cô lẩm bẩm, chạy vào hốc đá kéo balo mang theo ra.
Đây là balo cô mang theo khi leo núi, bên trong chủ yếu để thức ăn, dao nhỏ, nước, một chiếc bật lửa, điện thoại, ipad đời mới sử dụng pin năng lượng mặt trời, đèn pin chích điện tự vệ.
Điện thoại đã bị vỡ khi cô rơi xuống núi, có khởi động lại được nhưng nơi này không có sóng và điện để sạc nên giờ nó đã trở thành món đồ phế thải, ipad vẫn còn dùng tốt, chỉ có điều không có kết nối internet nên khá nhàm chán, bù lại bên trong có một thư viện offline được bán chiết khấu khi cô mua ipad, đây là chương trình riêng của hãng, nhằm giúp người dùng tiếp cận với tri thức nhanh chóng và tiện lợi không phụ thuộc vào hệ thống internet, trước kia những kiến thức này cô chỉ xem cho biết, còn bây giờ nó lại là thứ duy nhất giúp cô giải khuây hằng đêm.