Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thiếu Nữ Không Độ Và Chàng Trai Xăm Trổ

Chương 1: Hai Đường Thẳng Song Song

Tư Minh Minh đã đánh nhau với ai đó trên tàu điện ngầm.

Ai cũng khó có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ mặc áo sơ mi lụa, váy công sở ôm sát hông, đeo khuyên tai hình kim cương nhỏ và đi giày cao gót lại có thể đánh nhau với một người đàn ông cao to vạm vỡ. Người bạn tốt của tôi, Trương Lạc Lạc, một tay cầm xe đẩy còn tay kia thì không ngừng đánh một người đàn ông khi trên toa tàu điện ngầm đông đúc.

Con gái của cô ấy còn vỗ tay và mơ hồ hét lên: “Mẹ làm tốt lắm!”

Mọi người xung quanh cũng không ngừng reo hò: “Đúng vậy, đánh, đáng đánh!”

Tư Minh Minh tức giận đến mức khi người đàn ông tát cô, cô bước tới một tay nắm chặt dây an toàn của anh ta, còn tay kia thì kéo lấy mái tóc bóng nhờn của hắn.

Khi tàu điện ngầm đến nơi, những người khác bước ra khỏi tàu, nhìn người phụ nữ vừa nãy điên cuồng đánh nhau, kéo người đàn ông ra sân ga. Bạn cô đang đẩy xe đẩy ở phía sau và thỉnh thoảng đá vào người đàn ông, cô bé ngồi trong xe đẩy liên tục hét lên: "Đánh! Đánh!"

Khi cảnh sát đến nơi thì trò hề này cũng kết thúc.

Sau cuộc đánh nhau này khiến Tư Minh Minh khá mệt mỏi, cô giơ đồng hồ lên nhìn thời gian. Cô sắp bị trễ mất buổi hẹn rồi. Vì thế, cô quỳ xuống nói với Nhất Nhất: “Tối nay mẹ đỡ đầu của con sẽ đến chơi với con, bây giờ con nên về nhà với mẹ nha!”

“Mẹ có nhất thiết phải đi xem mắt không ạ?”

“Có nha, ở đó có nhiều trò vui lắm.”

“Cậu đừng có doạ người ta đó, buổi tối cũng đừng có đến nhà mình, mình có việc khác phải làm.” Trương Lạc Lạc nói với cô.

Tư Minh Minh là một người ít nói, khi nói cũng chỉ nói chậm rãi từng câu một nhưng có khi bỗng nhiên nói một câu lại giống như đóng đinh vào lòng người khác. Dù sao cũng không dễ gây rối cô.

Tư Minh Minh nhếch khoé miệng lên một cách qua loa rồi xoay người rời đi. Đôi giày cao gót này làm cô vui lên. Chúng sẽ phát ra âm thanh khi bước trên sàn xi măng, giống như đang trò chuyện với cô vậy.

Cách đây vài ngày, Tư Minh Minh bỗng nảy ra ý định muốn kết hôn, mẹ của cô, Nhϊếp Như Song, khi nghe tin đã vui mừng khôn xiết và thông báo với tất cả bạn bè ở khắp mọi nơi rằng bà quyết tâm muốn chọn chồng cho con gái mình. Quy mô của cuộc tìm kiếm mù quáng này, trước đây chưa từng có ở nhà họ Tư vốn tĩnh lặng như nước.

Tư Minh Minh thực sự thích đi xem mắt.

Thật thú vị làm sao khi đi mắt, thấy một người đàn ông giả vờ đóng gói bản thân một cách hoàn hảo, nói về lý tưởng cuộc sống của mình và tất cả các kế hoạch cuộc sống của mình. Cuối cùng, tất cả đều phụ thuộc vào kế hoạch kết hôn và sinh con của người phụ nữ. Khi gặp một, hai người không biết đúng sai, anh ta sẽ hỏi: Em nghĩ sao về việc phân chia chi phí trong hôn nhân? Tư Minh Minh hiểu rõ bản chất con người và ứng phó phù hợp. Cuối cùng khiến đối phương tức giận và bỏ chạy nhưng Tư Minh Minh lại rất thờ ơ, cô cảm thấy chẳng sao hết.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Vì cô trông rất bình tĩnh nên sau lưng, cấp dưới đã gọi cô với biệt danh “Người 0 độ”. Tất nhiên, cô biết điều đó nhưng cô cũng không quan tâm cho lắm. Trong cơ thể cô cũng có những cảm xúc rất bùng nổ, mãnh liệt, giống như khi đánh nhau lúc nãy.

Vừa rồi, vì không muốn cho người đàn ông cướp mất chỗ của Trương Lạc Lạc nên người đàn ông kia đã chửi bọn họ là đồ khốn nạn. Chưa kể, hắn ta chửi bớt ngày càng quá đáng, thậm chí còn có những hành động tục tĩu với Tư Minh Minh và những người khác ngay trước mặt Nhất Nhất. Bình thường, Tư Minh Minh sẽ coi chuyện này như gặp phải chó điên sủa bậy, nhưng hôm nay, đứa con đỡ đầu của cô còn ở đó, đôi mắt trong veo hiện lên sự bối rối, thậm chí còn cố gắng để hiểu hành động của người đàn ông. Tư Minh Minh vô cùng tức giận, lửa giận bốc cháy ngay lập tức. Cô thề sẽ dạy cho hắn một bài học, và nhổ sạch hàm răng của hắn.

Chiến lược "hạ ba đường" của Tư Minh Minh quả thực có tác dụng, nhưng cô lại không cảm nhận được niềm vui chiến thắng khi rửa tay, cô thực sự hối hận vì không mang theo thuốc khử trùng bên mình. Đã dạy cho người kia một bài học, ngọn lửa trong lòng cô đã tắt, khi ngồi vào quán ăn, cô trở về kiểu người không bao giờ hoảng sợ.