“Lạc Cửu!”
“Gâu!”
Theo lệnh của huấn luyện viên, Lạc Cửu ngẩng đầu lên sủa một tiếng, sau đó dính sát bên cạnh người huấn luyện. Thân hình nó hoàn mỹ vô cùng, dòng máu ưu việt của loài chó sói xanh được thể hiện rõ rệt trên cơ thể, dù đứng trong hàng ngũ cảnh khuyển cũng nổi bật không kém.
Nó đã nhiều lần hỗ trợ đồng đội bắt giữ tội phạm, thậm chí vì thế mà bị thương. Nhưng những vết thương ấy lại trở thành huy chương của nó.
“Lạc Cửu, tổ Côn Thiên, phụ trách tuần tra phố Đông Tây ở khu phố cổ.”
“A Đại, tổ Phi Dao, phụ trách tuần tra phố Nam Bắc ở khu phố cổ.”
Lạc Cửu chăm chú lắng nghe nhiệm vụ được giao, đôi tai khẽ động. Huấn luyện viên bên cạnh nó khẽ “ừ” một tiếng rồi cúi đầu nhìn Lạc Cửu, nói: “Tuần tra cùng với Côn Thiên, đừng có gây gổ nhé.”
Lạc Cửu khẽ vẫy đuôi.
Côn Thiên, cũng là một chú sói xanh, nhưng khác với nó, Côn Thiên đã làm cảnh khuyển tại đồn công an này từ trước, còn Lạc Cửu chỉ là được điều động tạm thời. Loài chó thường rất nhạy cảm với lãnh thổ, đặc biệt là những giống chó có sức chiến đấu mạnh như chúng, ý thức lãnh thổ càng rõ rệt.
“Này, chúng ta sắp phải tuần tra chung rồi.” Côn Thiên ngoác miệng nói với Lạc Cửu: “Mấy bài kiểm tra huấn luyện của cậu thế nào rồi?”
Lạc Cửu: …
“Khu này tôi rành lắm, khuyên cậu một câu, đừng có mà gây sự với đám chó hoang, không thì tụi mình mới là đứa bị mắng đấy.” Côn Thiên dường như đã trải qua không ít lần như vậy, vừa nói vừa nhếch mép: “Đánh thua hay thắng, sáng hôm sau kiểu gì cũng bị cắt mất một quả trứng gà.”
Nghe thấy thế, Lạc Cửu bỗng nhớ đến hôm qua, khi tuần tra gần khu quảng trường Đông ở khu phố cổ, dưới gầm bệ đá, nó ngửi thấy mùi đánh dấu lãnh thổ của đồng loại.
Thực ra ở đó có không ít mùi của những con chó khác, nhưng phần lớn Lạc Cửu đều bỏ qua, chỉ có một mùi khiến nó chú ý. Trong mùi đó có chút gì đó tanh tưởi, rất có thể kẻ kia vừa đánh nhau xong đã lập tức đánh dấu lãnh thổ.
“Cậu từng thua sao?” Lạc Cửu đột ngột lên tiếng hỏi.
“Cậu nói gì cơ?” Côn Thiên bật cười lạnh một tiếng: “Tôi đánh cho đám chó hoang đó chạy tán loạn.”
Lạc Cửu quay đầu không đáp, nét mặt lạnh lùng hơn một chút. Nó không mấy hứng thú với đám chó hoang, trừ phi có kẻ tìm đến gây sự. Hơn nữa, ở khu Đông nơi nó từng làm việc trước đây, hầu như không có chó hoang xuất hiện.
Từng nghe người ta kể, nhiều người nuôi chó cảm thấy phiền phức, bèn lái xe chở chó đến thả ở khu Tây. Khu phố cổ này người và chó hỗn tạp, ngay cả người còn khó quản, huống chi là chó.
Tuy nhiên, Lạc Cửu không thèm phản bác. Cảnh khuyển đều được quản lý nghiêm ngặt, những con chó có sức chiến đấu mạnh như chúng khi ra ngoài tuần tra đều phải đeo dây dắt và rọ mõm, đánh nhau là điều không thể xảy ra.
Tài xạo sự của Côn Thiên e rằng còn lợi hại hơn cả khả năng cắn xé của nó.
Quả nhiên, không lâu sau, một con chó Springer gần đó bật cười: “Cậu đừng nghe Côn Thiên khoác lác. Hồi nhỏ nó từng bị chó hoang bắt nạt, giờ ghét nhất chính là chó hoang.”
“Câm mồm! Đồ nhãi nhép!” Côn Thiên nhe nanh với Springer, nhưng nhanh chóng bị huấn luyện viên của mình vỗ một cái lên đầu. Đôi tai lập tức cụp xuống, vẻ mặt đầy chột dạ nhận lỗi.
“Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau.” Labrador có tính khí tốt nhất lên tiếng hòa giải: “Mọi người đều là đồng đội, đừng gây lộn.”
Lạc Cửu liếc nhìn Labrador, không thể không thừa nhận điều này rất đúng với ấn tượng cố hữu của nó về giống chó này: tính tình tốt, khó mà làm Labrador nổi giận, trừ phi ai đó thực sự làm chuyện quá đáng.
Dù là lần đầu hợp tác, nhưng hầu hết các loài chó khác đều giữ khoảng cách với Lạc Cửu. Thậm chí khi đi ngang qua nó cũng cụp đuôi, huấn luyện viên của nó luôn nắm chặt dây dắt.
Chỉ có huấn luyện viên là hiểu rõ nhất, Lạc Cửu – nhìn có vẻ trầm lặng ít nói – thật ra mới là con chó có sức tấn công mạnh nhất.
Không giống Côn Thiên thích khẩu chiến, tuy cùng là sói xanh, nhưng lực công kích của Lạc Cửu vượt trội hẳn so với những con cảnh khuyển cùng lứa. Răng nanh của nó từng dễ dàng xuyên thủng đùi một tên tội phạm, nghiền nát xương chân của hắn.
Nó là cảnh khuyển chính hiệu.
“Lạc Cửu.”
Huấn luyện viên cúi đầu liếc nhìn, thấy Lạc Cửu không có ý định gây sự, lúc này mới thở phào, nói: “Đi thôi, đi làm việc nào!”