Hắc Liên Hoa Được Chư Thần Đoàn Sủng

Chương 12

Thần vật có linh, Thượng Tiêu Kiếm càng sớm đã sinh ra kiếm linh.

Chỉ là kiếm linh này... quá ồn.

Ồn đến mức khiến đầu óc vốn không tỉnh táo của Dư Dao ong ong nhức nhối.

Kiếm linh có dáng vẻ vô cùng nhỏ nhắn, rơi vào lòng bàn tay Dư Dao vừa vặn đầy đủ, hình dạng y hệt một phiên bản thu nhỏ của Thượng Tiêu Kiếm.

Âm thanh của kiếm linh cực kỳ phấn khởi, hận không thể vỗ ngực biểu diễn sự lợi hại của mình: "Phu nhân yên tâm, tên này thân mang trọng thương, tuyệt đối không phải đối thủ của ta!" Dứt lời, nó kiêu ngạo ngẩng đầu, lại tượng trưng hỏi một câu: "Xử lý thế nào? Gϊếŧ luôn hay phong ấn?"

Dư Dao bị một tiếng "phu nhân" to tướng của nó làm cả sống lưng lạnh toát.

Với loại người như nàng, kiểu thích cáo mượn oai hùm, có thể nương bóng đại thụ hưởng mát tuyệt đối không chịu tự mình phấn đấu, việc cất giấu Thượng Tiêu Kiếm suốt mấy ngàn năm, thực sự có nguyên nhân.

Một là, chẳng có mấy cơ hội dùng đến.

Hai là, kiếm linh này nói chuyện thật sự đáng bị đánh, đen nói thành trắng, giỏi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ly gián, vô căn cứ dựng chuyện, suốt ngày gây họa cho nàng.

Không chỉ Dư Dao, ngay cả Vân Diệp và Thần Tài cũng nhận ra cách kiếm linh xưng hô với nàng.

"Phu… nhân?" Vân Diệp nghiền ngẫm hai chữ này, đồng tử càng thêm u tối sâu thẳm, không biết là vì hết lần này đến lần khác ngoài dự tính, hay vì thương thế trên người, khuôn mặt vốn ôn hòa như ngọc giờ đây tái nhợt như quỷ mị.

Dư Dao dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc đáp lại y.

"Đi đi, đừng đánh thảm quá." Giây tiếp theo, nàng gật đầu với kiếm linh, giọng dứt khoát.

Bởi vì Sinh Tử Đan và Thiên Tộc, hôm nay không thể không giữ lại cho y một mạng chó.

Nhưng không đánh một trận, khó tiêu cơn bực trong lòng!

Hai hơi sau đó, nàng khẽ liếc nhìn kẻ đang bị đánh đến mức gần như chẳng còn sức phản kháng - Vân Diệp. Nàng vươn tay bóp lấy cằm y, đôi mắt trong veo tựa mặt hồ, ánh lên tia sắc lạnh thâm trầm.

“Vân Diệp, ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện Sinh Tử Đan thực sự không có cách nào hóa giải.”

“Dao Dao.” Hơi thở của y nặng nề, nhìn gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc, bỗng nhiên y nhếch môi cười khẽ: “Đau không?”

“Ta bị thương, nàng có đau không?”

Nàng không đáp, chỉ trực tiếp dùng hành động để trả lời.

Thượng Tiêu Kiếm hóa thành một thanh chủy thủ sắc bén rơi vào tay nàng. Lưỡi dao mỏng như cánh ve, linh hoạt xoay chuyển giữa những ngón tay thon dài, rồi dừng lại nơi ngực Vân Diệp, từng tấc, từng tấc cắm sâu.

Máu loang lổ thấm vào lớp y bào huyền bạch, tựa như những đóa hoa kiều diễm bừng nở.

Tròng mắt y co rút.

Nàng cười, nụ cười không tim không phổi: “Ngươi nói xem, có đau không?”

Đương nhiên là đau. Dư Dao đau đến mức muốn bật khóc.

*

Phù Tang từ lâu đã ẩn mình khỏi lục giới, không hỏi chuyện thế gian, cũng đã qua mấy vạn năm. Mỗi ngày nhàn rỗi, hắn chỉ bầu bạn với tiên tước, nuôi cá nhỏ, chăm sóc hoa cỏ, rất hiếm khi tiếp khách.

Ngoài việc sống lâu, biết nhiều, hắn còn có tài bói toán.

Như thể sớm đoán được bọn họ sẽ đến, thuyền bảo nguyên của Thần Tài dễ dàng bay qua kết giới Bồng Lai.

Dưới tán đại thụ che trời, bên linh đàm trong veo, một chú chim đỏ rực đậu trên hai ngón tay của Phù Tang, líu ríu cất tiếng non nớt.