“... Lộn rồi, cậu để ngược rồi! Phải để đầu tôi hướng ra phía miệng phong bì chứ!” Giọng nói phát ra từ thẻ bài đỏ rất bất mãn.
Trường Phong phớt lờ dòng bình luận, lúng túng lật lại thẻ bài: “Xin lỗi, xin lỗi, ngài Tông, vừa rồi tôi hơi vội! Ngài thấy thế này được chưa?”
“Ừm… được rồi, để mặt trước của tôi hướng vào phong bì đi. Phong bì có mùi nồng quá, khó chịu… Ừ, đúng, thế đó.”
“Khoan đã.”
Ngay lúc này, cuối cùng Đao Ba cũng phản ứng, hắn hắn ta nắm chặt cổ tay Trường Phong. Thẻ bài Tông Luật bị kẹt ở miệng phong bì, nửa dưới ở trong, nửa trên với hình ảnh vẫn lộ ra ngoài.
Đôi mắt của Đao Ba giật giật, giọng nói cao vυ't: “Cậu giải thích cho tôi rõ đi, đây là cái gì! Đây thật sự là thẻ bài mà cậu rút ra sao?”
Trường Phong ngơ ngác nhìn hắn ta: “Tôi biết mà, tiền bối Đao Ba, ngài Tông là thẻ bài tôi tự tay rút được, có vấn đề gì sao?”
Đao Ba gầm lên: “Có vấn đề gì sao?! Cậu không thấy nó đang cử động, thậm chí còn nói chuyện sao?! Cậu hỏi tôi có vấn đề gì à?? Cậu từng thấy thẻ bài nào biết cử động và nói chuyện chưa hả?!”
Trường Phong vô tội ngước đầu, nói nhỏ: “Nhưng… tôi cũng chưa từng thấy thẻ bài nào khác. Tôi cứ tưởng tất cả thẻ bài đều như vậy.”
Đao Ba: “???”
Khoan đã, có phải thế giới quan của thằng nhóc này có vấn đề gì đó không? Nó thật sự nghĩ chuyện này là bình thường sao??
Thẻ bài Tông Luật nằm phẳng trên tay chỉ nhìn thấy trần nhà tối đen. Thế là nó uốn góc lên một chút, nhìn về phía Đao Ba.
“Sợ cái gì? Hôm nay cậu thấy tay của NPC đó còn biến thành chất lỏng nữa cơ mà. Tôi chỉ là một thẻ bài nói được vài câu thôi, có gì phải sợ?” Chân dung Tông Luật trên thẻ bài nhướn mày, nhìn Đao Ba bằng ánh mắt như có ý cười nhưng thực ra không có.
Đao Ba phản bác: “Đó là quái vật trong phó bản!”
Thẻ bài Tông Luật tính khí thẳng thắn hơn hẳn khi còn là người, lập tức đáp lại: “Đừng xoắn mấy chuyện vô nghĩa thế. Nói một câu thôi, làm hay không làm? Nếu làm thì nhanh lên, chậm nữa NPC đi mất. Nếu sợ rồi không dám làm, thì tự cút đi, đổi người gan lớn hơn vào.”
Tính cách của Đao Ba càng nóng nảy, hắn ta lập tức vung đao xuống đất, giận dữ gầm lên: “Chết tiệt, làm thì làm, ai không làm thì là đồ nhát chết! Này, nhóc con, lấy thẻ ra, đi thôi!”
Cậu trai trẻ: “Dạ vâng ^-^~”
Giống như lúc xuống cầu thang trước đó, từ tầng hai đến tầng năm, bọn họ không gặp thêm con quái vật nào khác.
Vị trí lối thoát an toàn nằm ngay đối diện thang máy.
Trường Phong lén lút đặt bức thư xuống trước cửa thang máy tầng năm, sau đó ngay lập tức rụt vào lối thoát an toàn.
Chẳng bao lâu sau, hành lang trống trải vang lên tiếng bước chân trầm đυ.c.
“Hửm? Đó là…”
Tiếng bước chân đột nhiên nhanh hơn, cuối cùng chuyển thành tiếng chạy đến trước cửa thang máy.
NPC cao gầy hớn hở nhặt phong bì lên, vội vã mở ra xem.
“Là thư, là thư! Tôi lấy được rồi!!”
Hắn ta sung sướиɠ hôn mạnh lên bức thư, sau đó nhanh chóng nhét nó lại vào phong bì, cẩn thận quan sát xung quanh như một tên trộm, rồi nhét lá thư vào trong ngực áo.
Hắn ta gấp gáp nhấn nút thang máy liên tục năm lần. Khi nghe tiếng “ding”, cửa thang máy mở ra, hắn ta vội vã bước vào trong.
Khi cửa thang máy đóng lại và số tầng bắt đầu tăng lên, hai bóng người lén lút mới ló đầu ra từ lối thoát an toàn.
Lúc này, tim Trường Phong đập nhanh như trống. Cậu ta liếʍ đôi môi khô khốc, mắt dán chặt vào màn hình hiển thị số tầng của thang máy: “7… 9… 13! Hắn ta đến tầng 13 rồi!”
Đao Ba vung tay ra hiệu, dẫn cậu ta đi đến một thang máy khác, mở cửa rồi thò nửa đầu vào xem xét.
“Tòa nhà này có tổng cộng 20 tầng. Chết tiệt, cao thật.”
Hắn ta nhanh chóng dẫn Trường Phong trở lại cầu thang: “Nhanh, lên tầng! Nhớ kiểm soát tiếng bước chân!”
Không ai ngu ngốc đến mức dùng thang máy trong phó bản, Trường Phong cũng hiểu điều đó.
Hai người cúi thấp người, nhẹ nhàng bước từng bước lên cầu thang.
Nhưng vừa đặt chân lên tầng sáu, Trường Phong lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Đó là cảm giác bị một thứ gì đó theo dõi.
Một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ dâng lên trong lòng, da thịt cậu ta nổi hết da gà, cơ thể dựng tóc gáy, máu như chảy ngược lên não.
Nhưng rõ ràng trong lối thoát cầu thang, ngoài tiếng bước chân của hai người thì không có bất kỳ âm thanh nào khác. Bóng đèn mờ mịt ở góc cầu thang vẫn sáng, tầm nhìn xung quanh không có bất kỳ sự hiện diện nào khác!
Số tầng trên tường vẫn tăng dần, từng tầng một.
Nhưng cái cảm giác kỳ quái đó, thật sự khiến người ta không thể không hoảng hốt.
“... Tiền bối Đao Ba.”
Chàng trai gần như dồn hết sức lực mới có thể nói ra một tiếng run rẩy.
“Đừng hoảng.”
Giọng của Đao Ba trầm và vững, hắn ta vươn tay nắm chặt cổ tay cậu ta, kéo cậu ta tiếp tục chạy lên.