Chạy Đi, Sư Huynh Là Kẻ Điên

Chương 4: Nam phụ cũng rất tốt

Ninh Khanh siết chặt nắm tay.

【Mày thử nói thêm câu nào xem?】

Hệ thống lập tức yếu thế, không dám hé thêm nửa lời.

Ninh Khanh nhìn về phía chưởng môn, phát hiện ra một thiếu niên gầy gò với một vết sẹo trên mặt.

Tại dạ yến trăm tông môn, Bùi Cẩn đứng bên cạnh chưởng môn, cúi đầu cụp mắt, tay cầm bình rượu, chậm rãi rót đầy ly. Nhìn qua, hắn chỉ giống một tiểu đệ tử bình thường, bị ném vào đám đông liền không ai nhận ra.

Ấn tượng đầu tiên của Ninh Khanh là hắn quá gầy, nhưng đôi tay lại cực kỳ đẹp, thon dài, trắng trẻo, cầm bình rượu cũng khiến người ta thấy dễ chịu.

Ninh Khanh bất giác sinh ra lòng thương cảm, chống tay lên đầu, có chút xót xa. Cô là một con tiểu hồ ly đáng thương, đời này đã đủ thê lương rồi mà ngay cả nữ chính cũng chẳng thèm quan tâm!

【Ký chủ, nam phụ không tốt như cô nghĩ đâu, sao cô không nhìn sang nam chính nhiều hơn?】Hệ thống kháng nghị.

【Tôi thấy nam phụ rất tốt mà. Tôi thích kiểu này.】Mắt Ninh Khanh lấp lánh.

Một tiểu hồ ly đáng thương, dịu dàng gọi cô là chị, lại đôi lúc mang chút cuồng loạn điên dại, ai mà không thích chứ. Cô si mê hắn lắm, được chưa!

Hệ thống nhìn thiếu niên gầy yếu, như thể gió thổi qua cũng sẽ đổ của mình mà thầm nghĩ, không lẽ ký chủ lại có sở thích kỳ lạ?

【Hơn nữa, tôi đã nhìn sư huynh cả chục năm rồi, không còn gì để ngắm nữa.】

Ninh Khanh là người xuyên không từ trong bụng mẹ, ban đầu cô cứ ngỡ mình xuyên đến thế giới lạ. Mãi đến vài tháng trước, sau khi ràng buộc với hệ thống, cô mới biết mình thật ra đã xuyên thành nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết tiên hiệp, đồng thời là sư muội của nam chính.

Dẫu rằng sư huynh của cô có đẹp đến nhường nào, có hoàn mỹ được người đời tôn sùng ra sao, thì qua thời gian dài ở chung, cô đã miễn nhiễm với điều đó.

Câu chuyện này tóm gọn là: nam chính thiên tư trác tuyệt, có một sư muội động lòng phàm, trở thành kẻ cản trở trên con đường tình yêu của nam nữ chính. Nhưng nam chính chỉ xem cô là em gái, còn với nữ chính lại một lòng một dạ. Sau khi cùng nữ chính vượt qua muôn vàn trắc trở, hai người cuối cùng bên nhau hạnh phúc.

Còn cô, người sư muội không biết điều này, đương nhiên phải sớm rời khỏi sân khấu để không cản đường họ.

Nghĩ đến đây, Ninh Khanh hơi buồn. Đúng là đàn ông có vợ thì quên sư muội, nhưng cũng đành chịu, ai bảo sư huynh thích nữ chính cơ chứ.

Bỏ qua những suy nghĩ phiền lòng, Ninh Khanh tiếp tục nhìn chăm chăm vào nam phụ. Bùi Cẩn dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ ngẩng đầu nhìn qua, vừa nhận ra cô đang ngắm mình, hắn lập tức cúi đầu xuống.

Ngoài vết sẹo, đường nét gương mặt của Bùi Cẩn thật sự rất tinh xảo. Chỉ là hiện tại còn quá trẻ, nét mặt còn chút non nớt, dáng người gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân đều toát ra vẻ yếu đuối đáng thương.