Chạy Đi, Sư Huynh Là Kẻ Điên

Chương 2: Có vẻ không giống trúng dược lắm

Gương mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ đỏ ửng, nhưng nhờ điều động linh lực mà áp chế được cơn nóng rực trong cơ thể. Vẻ đỏ bừng trên mặt cũng dần tan biến.

Sau khi khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn mới trả lời:

"Ta không sao."

Giọng nói khàn đặc, trầm thấp khiến Ninh Khanh thoáng ngẩn ra.

Cô ngước nhìn lần nữa, nhưng dáng vẻ của hắn dường như không có gì bất thường, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhạt điềm nhiên.

【Hệ thống, sư huynh của tôi có vẻ không giống người trúng xuân dược cho lắm.】

【Có lẽ hắn đang cố gắng chịu đựng đó.】

Ninh Khanh nghĩ thầm: "Không hổ là sư huynh của ta mà! Quả nhiên, những chuyện như đàn ông mất lý trí khi trúng dược cũng chỉ là lời biện hộ của những kẻ không biết tự chủ mà thôi!"

Cô ngẫm tính thời gian, ước chừng bao lâu nữa nữ chính mới đến để đón sư huynh đi. Nhưng cô nhận ra rằng, buổi yến hội đã trôi qua quá nửa thời gian rồi mà nữ chính vẫn chưa xuất hiện, mà sư huynh cô vẫn giữ được vẻ lạnh nhạt cấm dục, không hề có dấu hiệu nào của người trúng độc cả.

Dường như nhận thấy cô có chút lơ đãng, Bùi Cẩn vẫn giữ dáng vẻ ung dung, tự nhiên rót đầy tách trà cho cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Muội chán rồi sao?"

???

Sư huynh vẫn có tâm trạng quan tâm cô à?

Bùi Cẩn tự tay đưa một quả nho tới gần môi cô:

"Ta vừa thử, vị không tệ. Muội ăn đi, chút nữa là có thể rời khỏi đây rồi."

Ninh Khanh giật mình lùi lại, nhận lấy quả nho từ tay hắn rồi cho vào miệng, vị quả thực rất ngon.

Bùi Cẩn thoáng dừng tay, nhưng không nói gì thêm.

Cảnh tượng này đã lọt vào mắt không ít nữ tu sĩ xung quanh. Họ thì thầm to nhỏ, ánh mắt thường xuyên lén nhìn về phía Bùi Cẩn.

"Người bên cạnh Ngưng Hoa Tiên Quân là ai? Ta chưa từng gặp qua trước đó nhỉ."

"Chắc chỉ là một đệ tử vô danh nào đó. Cô ta làm sao xứng với Ngưng Hoa Tiên Quân được."

"Nói đi, Mộc Lạc Tuyết mới là người phù hợp với ngài thôi."

Có người nghe thấy liền quát khẽ:

"Các ngươi nói bậy gì đó? Vị cô nương kia là sư muội của ngài ấy, tên gọi Ninh Khanh!"

"Sư muội? Nếu là sư muội, chẳng phải cũng phải có tư chất xuất chúng như Ngưng Hoa Tiên Quân sao? Nhưng ta chưa từng nghe qua danh tiếng nàng."

"Đó còn không phải là vì đi cửa sau sao? Nghe nói Ninh Khanh là do Nguyên Kỳ Tôn Giả nhặt được trong chuyến du hành, nhưng không lâu sau ngài ấy đã qua đời, chỉ đành giao lại cho Ngưng Hoa Tiên Quân chăm sóc. Hắn nuôi dưỡng nàng như ruột thịt."

Hai nữ tu sĩ liếc nhìn nhau, ánh mắt từ thương hại biến thành ghen tị.

"Ngưng Hoa Tiên Quân đối với sư muội của hắn thật tốt!"