“Trợ lý Khương, im lặng dùm đi.” Anh lên tiếng, giọng bực bội.
Khương Chí: “…?”
Cậu chưa nói gì mà, sao Chúc Toại lại cáu nhỉ? Đúng là đồ sếp chó!
Chúc Toại ý thức được mình hơi quá đáng, hắng giọng, cố chữa ngượng: “Tiếng thở của cậu làm tôi đau đầu.”
Khương Chí: “…???”
Cái tên này ăn nói vô lý đ*o chịu được!
Không thở nữa thì chết à? Quả nhiên là đồ sếp chó má xỏ lá!
Chúc Toại nghe cậu lầm bầm trong lòng mà càng giận dữ, cuối cùng lựa chọn… ngoan ngoãn im lặng. Anh đã hiểu, càng nói nhiều càng sai nhiều, thà im miệng còn hơn để bị trợ lý Khương mắng thêm.
---
Xuống xe, cảnh tượng không hề hỗn loạn như dự đoán. Nhóm fan được tổ chức rất trật tự, đứng dạt sang hai bên, để lại một lối đi giữa. Chỉ có vài tiếng hỏi thăm vọng đến: “Chân của anh sao rồi, ổn chưa?"
Chúc Toại mỉm cười, lắc đầu đáp: "Không sao đâu. Lần sau đừng đến nữa, sáng sớm dậy không bằng ở nhà ngủ thêm một giấc."
Giọng nói khàn đặc vì cảm lạnh khiến fan đau lòng nhưng họ không dám tiếp tục bắt chuyện, chỉ đứng nhìn đầy lo lắng.
Không biết ai trong đám đông bất ngờ hét lên: "Ở nhà ngủ cũng chỉ mơ thấy anh thôi, chi bằng sáng sớm đến gặp anh một lần cho rồi!"
Câu nói khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn hẳn, mọi người đều bật cười.
Chúc Toại cũng không ngoại lệ. Anh gật đầu, hào phóng nói: "Vậy lát nữa tôi mời mọi người bữa sáng rồi hãy về."
Nói xong, anh quay sang nhìn Khương Chí, cứ nghĩ cậu sẽ luống cuống thu xếp. Nhưng không, trợ lý Khương lại thản nhiên quay người để fan nhét thư vào… mũ áo hoodie của mình.
Haizz, trợ lý Khương đúng là "trâu bò" mà.
Chúc Toại tự mình nhận một ít thư, sau đó đi tới vỗ nhẹ vai Khương Chí:
“Tôi vào trước đây. Nhận xong đống thư này, báo fan chờ chút rồi vào trong.”
Khương Chí đang chìm trong niềm vui nhặt thư, bị cắt ngang thì hơi khó chịu.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu lập tức ngoan ngoãn đáp: "Biết rồi."
Chúc Toại mỉm cười: "Ừ, chú ý an toàn nhé."
Khương Chí gật đầu lia lịa, tiếp tục công cuộc nhận thư. Với mỗi bức thư nhận được, cậu đều được các cô gái tặng một câu khen.
Cậu như chìm đắm trong "biển khen", tâm trạng vui sướиɠ không dứt: "Thu thư, thu thư... Ôi, các cô gái dễ thương quá. Thu tiếp nào…"
Hệ thống đột ngột xuất hiện, giọng kinh hãi: [Ký chủ, không phải cậu lại phát hiện mình thích con gái đấy chứ?]
Khương Chí ngẩn người: [Làm gì có? Tôi và các cô gái chỉ có thể làm bạn thân thôi.]
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại kích động: [Ký chủ đúng là một tiểu thụ bẩm sinh mà!]
Khương Chí: […?]
Cái hệ thống này, suốt ngày như đồ khùng vậy.
---
Nhặt hết thư, Khương Chí vui vẻ vào trong, ôm đống thư đặt lên bàn. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, cậu đã nghe Chúc Toại lên tiếng:
“Trợ lý Khương, cậu đếm xem ngoài kia có bao nhiêu người, mua hết bữa sáng cho họ đi."
Khương Chí mệt đến rã rời, còn chưa kịp thở, cơn giận đã bùng lên: Đ*t mẹ…
Cậu vừa mở miệng thì Chúc Toại đã cắt ngang: “Tôi chuyển khoản cho cậu 3.000, còn dư bao nhiêu là của cậu."
Khương Chí lập tức đổi giọng, cười tươi rói: “Mẹ anh, mẹ tôi, mẹ chúng ta, đều là mẹ cả! Ha ha ha!”
---
Sau đó.
Khương Chí mua bữa sáng cho fan, còn dư lại hơn 1500 tệ, túi tiền nhỏ của cậu bỗng dưng được bổ sung đáng kể.
Cậu tự thưởng cho mình một phần cơm nếp và mua thêm một cốc cháo nóng cho Chúc Toại.
Đặt cháo xuống trước mặt ông chủ, cậu ngồi phịch xuống ghế, vừa ăn vừa lẩm bẩm trong lòng: Mệt chết đi được.
Hệ thống tò mò hỏi: [Ký chủ, cậu thiếu liêm sỉ ghê. Chỉ cần nhắc đến tiền là mặt mày rạng rỡ hẳn.]
Khương Chí hùng hồn đáp: [Cậu thì biết gì chứ? Có tiền rồi, tôi mới có thể nghỉ việc, ở nhà làm otaku. Nỗ lực bây giờ là vì tương lai hạnh phúc.]
---
Bên cạnh, Chúc Toại đang uống cháo, nghe vậy thì suýt sặc.
Cái gì? Cậu trợ lý này kiếm tiền là để nghỉ việc hả?