Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 14

Bàn tay đang cầm chiếc gối nhỏ của Lục Hành Chu vô thức siết chặt lại, nhưng cậu ấy đã nhanh chóng dời ánh mắt đi, giọng lạnh nhạt: “No rồi thì đi ngủ đi.”

Cậu ấy không muốn sờ vào bụng thằng bé.

Trong suốt một năm qua, Lục Hành Chu gần như không tiếp xúc gần gũi với bất kỳ đứa trẻ nào khác. Cái bụng mềm mại kia giống như một viên kẹo bông nguy hiểm, trắng, mềm và ngọt ngào đến mức khiến người ta không dám chạm vào.

“Được rồi ạ~” Dụ Thư không buồn mà ngoan ngoãn buông áo xuống, rồi lạch bạch đi theo sau Lục Hành Chu về phòng.

---

Đêm đó, cả hai đều ngủ rất ngon, đánh một giấc đến tận sáng.

Lục Hành Chu vốn không có thói quen nằm lì trên giường. Khi dì giúp việc mở cửa bước vào, cậu ấy đã tỉnh.

“Cậu Dụ vẫn còn ngủ à?” Dì hạ giọng, đi tới gần, nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu gia, đến giờ ăn sáng rồi. Có cần gọi cậu Dụ dậy không ạ?”

Dì vừa đến gần thì giật mình. Dụ Thư cuộn tròn như một chú mèo con, cái đầu lông xù đang gối lên cổ Lục Hành Chu, dụi nhẹ vào đó.

Dì nhớ lời phu nhân dặn là giữa đêm phải kiểm tra Dụ Thư xem có ngủ ngoan không. Khi ấy, giường cậu không có ai, cũng chẳng thấy chiếc gối nhỏ đâu, dì đoán hai thiếu gia đã ngủ chung nên cũng yên tâm rời đi.

Nhưng dì không ngờ là Dụ Thư lại dựa sát thế này!

Xưa nay Tiểu thiếu gia của nhà họ Lục vốn rất khó gần, đặc biệt ghét để người khác lại gần mình. Chỉ sợ cậu ấy vừa mở mắt đã đạp Dụ Thư xuống giường.

Nhưng Lục Hành Chu không hề phản ứng mạnh. Ngay khi tỉnh giấc, cậu ấy đã cảm nhận được độ ấm mềm mại nơi cổ mình.

Trong phòng rất yên tĩnh. Rèm cửa dày ngăn ánh sáng bên ngoài, nhưng cậu ấy vẫn nhận ra trời đã sáng.

Cái tên nhóc Dụ Thư phiền phức mà cậu ấy nhặt được vẫn đang ngủ say. Hơi thở của cậu bé nhè nhẹ như một chú mèo nhỏ cuộn trong chăn.

“Không cần đâu.” Lục Hành Chu nhẹ nhàng đẩy đầu Dụ Thư ra, ngồi dậy và kéo lại chăn cho cậu bé. Chính cậu ấy cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy cần phải chăm sóc thằng bé này một chút.

Dì không tranh cãi. Tiểu thiếu gia vốn rất độc lập, không thích ai làm phiền, kể cả khi thay đồ. Dì nhìn Dụ Thư vẫn đang ngủ ngon lành, không có vẻ gì bị Lục Hành Chu bắt nạt nên cũng yên tâm rời khỏi phòng.

---

Lục Hành Chu thay đồ xong, trước khi rời phòng lại bước đến bên giường nhìn Dụ Thư một lần nữa. Thằng nhóc này ngủ như không biết trời đất, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường. Cậu ấy không nhìn lâu nữa mà nhanh chóng rời đi.

Mặc dù mới năm tuổi nhưng Lục Hành Chu luôn mang dáng vẻ chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa. Khi xuống ăn sáng, khuôn mặt cậu ấy không biểu cảm, nhưng nếu để ý kỹ thì vẫn thấy cậu ấy hơi khó chịu.

“Chu Chu,” Mẹ của cậu là Lâm Duyệt lên tiếng: “Sao thế? Hôm nay lại không muốn đi mẫu giáo à?”

Lục Hành Chu nhìn bát trứng hấp màu vàng nhạt trước mặt, không muốn nói chuyện với mẹ.

“Không được chiều theo ý nó.” Ba cậu là Lục Duyên Đình mặc vest chỉnh tề, có vẻ đã dùng bữa xong. Hắn nghiêm túc nói: “Hôm nay nhất định phải đưa đến mẫu giáo. Nếu bây giờ không giao tiếp với mọi người thì sau này sao quản lý công việc công ty được?”

Lục Hành Chu múc một thìa trứng hấp, vẫn không muốn nói chuyện với ba.

“Anh phải đến cục cảnh sát một chuyến.” Lục Duyên Đình chuyển sang nói với Lâm Duyệt: “Hai tên buôn người hôm qua vẫn không chịu khai nên cũng chưa có tin tức về gia đình của đứa trẻ. Chúng ta nhận nuôi nó thì phải cần làm thêm thủ tục.”

Việc liên quan đến tương lai của Dụ Thư cần hắn đích thân xử lý.

“Không cần.” Lục Hành Chu đột nhiên lên tiếng. Giọng cậu ấy lạnh lùng: “Con không muốn có thêm em trai đâu.”

Câu nói nghe có vẻ lạnh nhạt nhưng Lâm Duyệt lại cảm thấy lòng mình mềm đi. Cô cứ nghĩ Lục Hành Chu không để tâm nhưng không ngờ cậu ấy lại ghen vì có thêm em trai. Đây chẳng phải là dấu hiệu cho thấy cậu ấy quan tâm đến ba mẹ sao?