---
Lục Hành Chu vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Cậu ấy nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt Dụ Thư, không nhịn được nhắc nhở mẹ: "Mẹ làm nó sợ rồi này."
Nghe con trai nói, đôi mắt Lâm Duyệt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên kể từ sau tai nạn, cô thấy con mình chịu tương tác với người khác: "Con nói gì cơ?" cô xúc động hỏi lại.
Lục Hành Chu tất nhiên không lặp lại lần nữa. Cậu ấy chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của Dụ Thư, lòng thầm nghĩ: Dù cậu bé chọn thế nào cũng không sao…
"Đi với anh cơ." Dụ Thư trả lời dứt khoát, giọng trong trẻo: "Con đi với anh."
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ý nghĩ trong đầu Lục Hành Chu đều tan biến. Cậu ấy cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nhẹ nhàng gãi lên, tê tê, ngọt ngào đến khó tả.
---
Kết quả kiểm tra cho thấy Dụ Thư chỉ bị sốt, ngoài ra sức khỏe hoàn toàn bình thường.
Trên đường về nhà, Lục Duyên Đình lái xe, Lâm Duyệt ngồi ghế phụ, còn hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau.
Dọc đường, Lâm Duyệt bận rộn gọi điện thoại: "Đúng, cần mua áo len. Không được, bé ngoan nhà chúng tôi đang bệnh, không thể để bé vất vả được. Vài ngày nữa đến nhà đo nhé."
"Cần giường nhỏ. Kích cỡ à? Đương nhiên là lớn một chút thì tốt hơn."
Ở ghế sau, Dụ Thư không cảm thấy lo lắng khi đến nhà mới. Cậu dựa sát vào người Lục Hành Chu, lòng tràn đầy cảm giác an toàn.
"Anh." Cậu khẽ gọi.
Lục Hành Chu cúi xuống nhìn, vừa lúc nghe thấy tiếng bụng Dụ Thư reo lên. Cậu bé đỏ mặt, cúi gằm, mông vừa đau vì tiêm, vừa ngồi không thoải mái. Sau tiếng "rột rột", cậu lập tức im bặt.
Khi về đến nhà, Lục Duyên Đình rời đi ngay để xử lý công việc.
Bảo mẫu nhìn đứa trẻ đáng yêu được đưa về thì mắt cười tít lại: "Cậu bé nào mà xinh thế này. Ồ, còn mặc áo khoác của cậu chủ nữa chứ?"
Lâm Duyệt bận rộn sắp xếp phòng cho Dụ Thư, vừa gọi điện dặn dò, vừa tự tay chuẩn bị đồ.
Lục Hành Chu dẫn Dụ Thư đến phòng khách, đặt cậu bé lên ghế sofa. Bảo mẫu cẩn thận đỡ cậu ngồi ngay ngắn sau đó cùng Lục Hành Chu rời đi.
---
Ngồi trên sofa mềm mại, Dụ Thư đột nhiên cảm thấy lúng túng. Cậu cúi xuống nhìn bộ đồ bẩn thỉu trên người mình, hai chân nhỏ không ngừng đan lại. Muốn xuống ghế nhưng lại không dám, ghế sofa hơi cao so với cậu.
Chờ một lúc không thấy Lục Hành Chu quay lại, cảm giác bất an dâng lên, cậu quyết định tự mình xuống ghế.
Nhớ lại kinh nghiệm từ hôm trước, cậu xoay người, cố đưa chân xuống chạm đất. Nhưng mãi không được, cậu bị kẹt ở tư thế "lửng lơ". Muốn quay lại ghế cũng không xong, cả mặt đỏ bừng lên.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Em đang làm gì thế?"
Dụ Thư giữ nguyên tư thế xấu hổ ấy, vành tai nhỏ nhắn đỏ ửng như bị cháy, cậu bĩu môi, lí nhí nói: "Ghế sạch... Nhưng em bẩn."
Cậu xấu hổ đến nỗi rụt cổ như một chú chim cút nhỏ, cuối cùng úp mặt vào cánh tay, quyết định mặc kệ đời. Không muốn, cũng không dám nhìn Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu nhìn dáng vẻ co ro của Dụ Thư, trong lòng như bị ai đó dùng kim châm. Cậu ấy nhớ đến mấy đứa em họ ở nhà ông nội dịp Tết, đứa nào cũng giống như tiểu quỷ, nhảy nhót trên ghế sofa không chút kiêng nể.
Nhưng Dụ Thư thì sao?
Đúng lúc Dụ Thư đang vắt óc nghĩ cách cứu vãn hình tượng thì bất ngờ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cậu đã được nhấc bổng lên.
Lục Hành Chu thừa hưởng đôi chân dài từ ba, dù chỉ mới năm tuổi nhưng sức lực không hề nhỏ. Khi bế Dụ Thư lên, cậu ấy mới nhận ra cậu bé này nhẹ quá, nhẹ đến mức giống như búp bê vậy.
"Ngồi yên đừng động đậy." Lục Hành Chu dễ dàng đặt Dụ Thư trở lại ghế.
Bình thường cậu ấy ít nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Dụ Thư, không hiểu sao lại bật thốt lên: "Em không bẩn đâu."
Dụ Thư ngơ ngác nhìn cậu ấy, chóp mũi cũng đỏ, nhưng không khóc. Đôi mắt đen láy như chứa đầy ánh sao, đôi tay nhỏ còn ôm chặt lấy ghế sofa, bộ dạng vẫn chưa hoàn hồn.