Thấy đôi nam nữ tiến lại gần, Lục Hành Chu không chần chừ, cất giọng trẻ con nhưng chắc nịch: "Báo cảnh sát."
Câu nói ngắn gọn của cậu ấy khiến hai kẻ kia giật thót, mặt tái mét. Người đàn bà lúng túng cười gượng, vội giải thích: "Trẻ con không hiểu chuyện mà, báo cảnh sát gì chứ? Tôi là mẹ của nó, nó không muốn đi học nên mới bịa chuyện đấy."
Không ai để tâm lời giải thích của bà ta. Vị trợ lý của nhà họ Lục, người được đào tạo bài bản lập tức rút điện thoại gọi cảnh sát ngay khi Lục Hành Chu dứt lời.
Thấy mọi chuyện không còn cứu vãn, người đàn bà nháy mắt với người đàn ông, ra hiệu định chạy trốn. Nhưng chưa kịp bước đi thì hai vệ sĩ của nhà họ Lục đã ấn cả hai xuống đất nhanh như chớp.
Người đàn bà bị đè chặt, mặt cọ sát xuống đường nhựa, đau đến hét toáng lên:
"Thả tôi ra!"
Cảnh tượng gây chú ý giữa giờ đưa trẻ đến trường, vài người hiếu kỳ dừng lại nhìn.
Người đàn bà vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, vùng vẫy kêu gào: "Mọi người xem này! Tôi chỉ đưa con đến trường thôi, sao họ lại đánh tôi chứ!"
Một vài người chỉ liếc qua, không muốn xen vào mà chỉ nhẹ nhàng khuyên: "Có chuyện gì thì nói rõ ràng chứ đừng động tay động chân."
Lục Hành Chu lạnh lùng nhìn người đàn bà, trong lòng không chút dao động. Cậu ấy liếc qua Dụ Thư đang bám chặt lấy mình, càng chắc chắn rằng người đàn bà này không phải mẹ cậu.
Một đứa bé dễ thương thế này sao lại có ba mẹ vừa thô tục vừa gian xảo như vậy chứ?
Lục Hành Chu không buồn giải thích, chỉ nói ba chữ, giọng lạnh tanh: "Chờ cảnh sát tới rồi nói."
Dứt lời, cậu ấy không để ý đến đôi nam nữ nữa, cúi đầu nhìn Dụ Thư.
Cậu bé đang ốm, gương mặt ửng đỏ bất thường. Nhưng đôi mắt long lanh của cậu lại đầy sự ngưỡng mộ, giọng nói còn chút nghẹn ngào: "Anh giỏi quá!"
Ánh mắt sùng bái của Dụ Thư khiến Lục Hành Chu bối rối. Cảm giác như lớp băng trên mặt cậu ấy vừa nứt thêm một chút, vành tai đỏ bừng.
Nhưng cậu ấy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không trả lời mà chỉ nói ngắn gọn: "Em đang ốm sao?"
Nụ cười trên mặt Dụ Thư biến mất, miệng cậu mím lại, giọng đầy tủi thân:
"Không ốm ạ."
"Em có ốm đâu!"
Nhìn đôi mắt to đẫm lệ của cậu, Lục Hành Chu bối rối thật sự. Cậu ấy chưa từng dỗ ai bao giờ, nhưng lại cảm thấy mình cần làm gì đó để cậu bé ngừng khóc. Giọng cậu ấy mềm hơn hẳn, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, được rồi. Em không ốm."
Dụ Thư tạm ngừng khóc nhưng lại nghe cậu ấy tiếp tục: "Nhưng vẫn phải đến bệnh viện."
Lục Hành Chu nghĩ đơn giản: Dụ Thư nói mình không ốm thì cậu ấy đồng ý. Nhưng rõ ràng cậu bé cần khám bệnh mà hai việc này đâu có mâu thuẫn gì.
Nhưng Dụ Thư cảm thấy bị lừa dối. Nước mắt lại rơi, cậu kéo lấy áo cậu ấy, khóc nức nở: "Em sẽ khỏe mà. Đừng bỏ em nha anh."
Lục Hành Chu lặng người. Trái tim cậu ấy như bị cậu bé nhỏ nhắn này bóp chặt. Không còn dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, giọng cậu ấy cũng dịu dàng hơn nhiều: "Anh đi cùng em." Rồi sau đó bổ sung thêm: "Anh sẽ không bỏ em đâu."
Lục Hành Chu còn nhỏ, việc trao đổi với cảnh sát không đến lượt cậu ấy làm. Có nhiều người đi cùng cậu ấy đến đây, vài người ở lại xử lý tình hình, trợ lý và tài xế thì chịu trách nhiệm đưa họ đến bệnh viện.
Trẻ nhỏ không được ngồi ghế phụ nên tất cả ngồi ở hàng ghế sau.
Dụ Thư vốn đã không được nghỉ ngơi tốt lại đang bị bệnh, suốt quãng đường luôn căng thẳng. Giờ đây khi biết mình đã an toàn, cậu bé mới thả lỏng được chút nhưng chẳng bao lâu sau đã không chống đỡ nổi mà thϊếp đi. Bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy áo của Lục Hành Chu không hề buông.
Lục Hành Chu ngồi thẳng lưng, cố gắng không để ý đến cái "rắc rối nhỏ" này.
Cậu ấy luôn ghét tiếp xúc với người khác. Vậy mà suốt quãng đường, bé con này cứ bám sát lấy cậu ấy, khiến cậu ấy nảy sinh một cảm giác lạ lẫm và không an toàn.