Quay lại xe, cô lại là Amber thanh lịch và tự tin.
- Hôm nay Vault có một vài anh chàng đẹp trai đến. Cậu có muốn đi và xem thử không? - Cole mỉm cười nhẹ nhàng.
Vault mà anh nhắc đến có tên là “Euphoria Vault”, và đó là nơi vui chơi xa hoa.
Amber không nói nên lời.
- Cậu bị sao vậy? Tớ vừa mới quay lại cuộc sống độc thân.
- Thật ra, có người ở đây muốn gặp cậu. - Anh nháy mắt và thì thầm bằng giọng điệu bí ẩn giả tạo.
- Ai vậy?
- Cậu cũng biết người này, và cậu sẽ biết khi cậu đến.
Amber suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
- Được thôi.
Cole có phòng riêng độc quyền trong Vault. Khi hai người bước vào, người đàn ông trên ghế sofa cũng đứng dậy và nhìn sang.
Anh ta khoảng đầu đôi mươi, cực kỳ cao, khuôn mặt góc cạnh, lông mày hơi sắc. Khi nhìn thấy cô, một ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt anh ta.
- Amber, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Chàng trai trẻ trước mặt Amber khiến cô cảm thấy quen quen, nhưng cô không thể nhớ ra mình đã từng gặp anh ta ở đâu trước đây.
- Cậu quên rồi sao? Cậu và bố cậu đã tài trợ cho một sinh viên nghèo ở Ensford Town sáu năm trước.
Chỉ sau khi Cole nhắc đến điều này, Amber mới nhận ra.
- Cậu là ... Jeremy Lynch?
Đôi lông mày sắc nhọn của chàng trai trẻ dịu lại và khóe môi cong lên thành một nụ cười quyến rũ,
- Là tôi đây.
Jeremy là một người đàn ông rất hay nói, và Amber đã nghe Cole nói rằng cậu ấy hiện là một người mẫu nổi tiếng, đã rời khỏi khu ổ chuột từ lâu và thường xuyên xuất hiện trên tạp chí Olkmore City.
Hồi đó, Amber quá bận tâm với gia đình Farrell đến nỗi cô chẳng mấy quan tâm đến vòng tròn showbiz. Cô thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng cậu bé nghèo khổ ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông thành đạt.
Sau khi trò chuyện một lúc, ba người họ chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi họ đi qua quầy bar, một chai rượu bay về phía đầu Amber.
Thật ngạc nhiên, Jeremy nhanh hơn cô và lấy tay che cho cô trước. Chai rượu đập mạnh vào lưng anh và kêu leng keng.
- Cô ổn chứ, Amber?
Amber vội chạy đến kiểm tra lưng anh. May mắn thay, anh không bị thương. Cô lạnh lùng quay mắt về hướng chiếc chai bay đến.
Thật ngạc nhiên, đó là Logan Farrell!
- Chết tiệt, đồ đàn bà! Sao cô dám lừa dối sau lưng anh trai tôi!
Logan đang uống rượu với một nhóm bạn. Hắn đã nhìn thấy Amber vào phòng riêng với hai người đàn ông và mất rất lâu mới ra được. Hắn không biết họ đã làm gì. Khi hắn thấy họ nói chuyện và cười, hắn ném chai rượu ra ngoài trong cơn thịnh nộ.
Cole xắn tay áo lên và định tiến về phía hắn.
- Này! Thằng nhóc này muốn bị đánh à?
- Để tớ đánh. - Amber kéo Cole lại.
Cô bước một bước về phía Logan.
- Tôi không đánh chị! - Logan cong môi.
Amber vẫn vô cảm, ánh mắt cô bình tĩnh đến mức khiến da thịt hắn nổi gai ốc.
- Có điều tôi muốn nói với cậu từ lâu rồi.
- Cái gì?
- Cậu có biết cậu phiền phức thế nào không? Tôi đã kết hôn với anh trai cậu sáu năm rồi mà cậu chưa bao giờ tôn trọng tôi như chị dâu. Cậu đã gọi tôi là đồ khốn nạn bao nhiêu lần rồi? Tôi phải chăm sóc cậu khi cậu đi học, và tôi phải chăm sóc cậu sau giờ học. Bình thường, cậu sẽ bảo tôi phải làm gì hoặc lên tiếng phản đối tôi. Cậu đã đi học mười bảy năm rồi. Sao cậu vẫn có thể vô học đến vậy?
Nghe cô mắng, Logan nhướn mày.
- Đồ khốn...
- Im đi. Anh trai cậu và tôi đã ly hôn, và tôi không liên quan gì đến gia đình cậu. Đây không phải việc của cậu. Cậu không có vị thế nào, cũng không có quyền yêu cầu bất cứ điều gì. Nếu cậu tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, thì cậu sẽ phải đến đồn cảnh sát. - Amber ngắt lời hắn một cách thô lỗ và tiếp tục nói.
Mặt Logan đỏ bừng và hắn nghẹn ngào không nói nên lời.
Amber ngừng nhìn hắn và quay đi.