Sau khi Tạ Dự Xuyên nói xong, không gian yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thần minh không có hồi đáp.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mất mát khó lòng che giấu.Hắn lo sợ rằng những lời vừa nói có chỗ nào không thỏa đáng, hoặc có thể… Hắn đã vô tình phạm phải điều cấm kỵ, xúc phạm đến thần minh.
Không ai từng nói với hắn rằng thần minh của nhà họ Tạ lại là một nữ tử. Qua giọng nói, nàng dường như còn rất trẻ. Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc khi nhận ra mình là người duy nhất có thể kết nối với thần minh.
Một trái tim đầy bất an, hắn bắt đầu hối hận với lời thề “cả đời phụng sự” quá ngông cuồng của mình.
Thuở nhỏ, Tạ Dự Xuyên vốn nghịch ngợm, được phụ thân và huynh trưởng hết mực yêu chiều, không bị ai quản thúc. Ngoại trừ dịp tế tổ cuối năm, hắn mới buộc phải ba lần cúi lạy, chín lần dâng hương kính thần.
Hắn không phải là người hay tự tạo phiền toái cho bản thân. Nhìn lại, hắn không nghĩ mình đã từng làm gì vượt quá giới hạn trước thần vị. Nhưng liệu thần minh có cảm nhận giống như hắn nghĩ?
Đồ Họa lại không có nhiều suy nghĩ như vậy. Đúng lúc cô định lên tiếng trả lời thì nghe thấy tiếng bàn bạc từ dưới lầu về việc tịch thu gia sản.
Nghe thấy những âm thanh lo âu vọng lên, cô bước gần cầu thang để lắng nghe kỹ hơn.
Ở tầng dưới, đại phu nhân Chu thị khẽ thở dài, nét mặt lo lắng.
“Khâu Toán đã vào cung báo tin rồi”.
“Không cần sợ. Hắn đã không dung nạp nhà họ Tạ, thì sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay. Họ không tin vào Vệ Thần nhà họ Tạ, vậy cứ để họ mở mắt mà xem. Chúng ta hôm nay rơi vào cảnh này, những gia tộc công thần khác trong triều cũng đang quan sát. Trong lòng ai mà chẳng có vài phần cân nhắc? Có nhà họ Tạ hôm nay, ắt sẽ có người khác ngày mai. Làm việc mà chẳng màng đến luân lý đạo đức, liệu có phải hành động của một minh quân?”. Tạ lão phu nhân khẽ vỗ tay lên mu bàn tay của con dâu, ý muốn an ủi.
“Mẫu thân nói rất đúng”. Chu Thị nhẹ thở dài, đáp: “Dự Xuyên vẫn còn đang trong đại lao Chiếu Ngục, không biết giờ tình hình thế nào. Thằng bé vừa từ chiến trường trở về, trên người còn mang trọng thương”.
Tạ lão phu nhân nắm chặt tay con dâu, cố gắng trấn an: “Đứa trẻ ấy có phúc phần lớn, nhất định sẽ không sao đâu”.
Đại phu nhân cụp mắt, nhìn bàn tay run rẩy của Tạ lão phu nhân mà lòng càng thêm xót xa. Những lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Tạ Dự Xuyên bị thương nặng?
Đồ Họa khẽ ngẩn người. Cô liền nhanh chóng gõ vào bàn phím:「Anh bị thương sao?」
Tạ Dự Xuyên lúc này đang nhắm mắt dựa vào bức tường lạnh lẽo trong ngục, cố gắng nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng thần minh vang lên trong tâm trí, đôi mắt hắn lập tức mở ra, tràn đầy sự vui mừng.
Nhưng chưa kịp cất lời, hắn bất ngờ ho ra một ngụm máu tươi! Máu nhuộm đỏ vạt áo trước ngực, cơn đau khiến hắn không thể trả lời.
Đối thoại trên màn hình vẫn chưa hiện lên tin nhắn phản hồi.
Đồ Họa chau mày, thầm nghĩ: “Tạ Dự Xuyên sao thế? Sao chẳng có động tĩnh gì?”.
Hệ thống: 【Người được giám hộ toàn thân đang sốt cao.】
Toàn thân sốt cao?
“Anh ta đang sốt sao?”.
Vừa từ chiến trường trở về đã bị giam vào đại lao, cơ thể thế này thì làm sao chịu nổi? Thời cổ đại, sốt cao kéo dài không phải chuyện nhỏ.
Nghĩ ngợi một hồi, Đồ Họa liền vào phòng tìm hộp thuốc, lục lọi xem nhà còn thuốc hạ sốt nào không. Một lát sau, cô cầm ra một vỉ thuốc hạ sốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “May mà trong nhà vẫn còn”.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện: Làm sao để gửi thuốc này đến Tạ Dự Xuyên trong đại lao?
Hệ thống: 【Vật thể nhỏ có thể dùng chức năng “chụp ảnh và gửi”, còn vật thể lớn có thể dùng chức năng “truyền tệp”.】
Hiểu rồi!
Đồ Họa nhanh chóng xé một tờ giấy trắng trên bàn làm việc. Cô lo Tạ Dự Xuyên không biết cách uống thuốc, nên đã cẩn thận bóc hết các viên thuốc ra, xếp ngay ngắn trên giấy rồi gói lại. Nghĩ thêm một chút, cô bước đến quầy bar nhỏ, lấy một chai nước khoáng, xé bao bì, vặn nắp mở ra rồi lại đậy kín, đặt cùng với gói thuốc trên bàn.
“Chỉ cần chụp ảnh và gửi đi là được đúng không?”.
Hệ thống: 【Đúng vậy. Thông tin sẽ được truyền đến ý thức của đối phương, còn vật chất sẽ được trực tiếp chuyển tới bên cạnh người được giám hộ.】
Đồ Họa lười gõ chữ, liền gửi tin nhắn thoại.
Tạ Dự Xuyên phải mất một lúc lâu mới điều hòa được hơi thở, vội vàng cất giọng đáp về phía không trung: “Ta... Ta không sao”.
Lời vừa dứt, bên tai hắn bất ngờ vang lên một giọng nữ, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết:
“Tạ Dự Xuyên? Tôi gửi cho anh ít thuốc hạ sốt, lát nữa nhớ uống”.
Tạ Dự Xuyên khẽ ngẩn người, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay có gì đó. Hắn cúi xuống, từ từ mở tay ra, ánh mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc!
Trong lòng bàn tay hắn, một gói giấy trắng vuông vức nằm im lìm.
A… Chuyện này… Chuyện này!!!
Hắn không dám tin, chỉ biết chăm chú nhìn vào gói giấy trong tay mình hồi lâu. Những nghi hoặc cuối cùng về việc liệu bản thân có đang rơi vào ảo giác hay không đều tan biến. Giờ đây, hắn hoàn toàn tin rằng Vệ Thần mà nhà họ Tạ thờ phụng suốt hàng trăm năm, thực sự đã hiện thân!
Đồ Họa nhắn tin hỏi: 「Anh đã nhận được chưa?」
Tạ Dự Xuyên cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn không giấu được vẻ kích động: “Đã nhận được, ngay trong lòng bàn tay".
Đồ Họa:「Nhận được là tốt. Thuốc nằm trong gói giấy, nước ở trong chai, chỉ cần vặn nắp ra rồi uống. Nếu sốt cao không giảm, cứ hai đến ba canh giờ* uống một lần, mỗi lần không quá hai viên.」
(*Canh giờ là một cách tính thời gian truyền thống của người xưa, dựa trên hệ thống phân chia một ngày đêm thành các khoảng thời gian cố định. Trong hệ thống này, một ngày đêm được chia thành 12 canh, với mỗi canh tương ứng với khoảng thời gian khoảng 2 giờ theo cách tính giờ hiện đại.)
Nghe lời dặn dò dịu dàng bên tai, cổ họng Tạ Dự Xuyên nghẹn lại, mũi cay xè. Giọng nói khàn khàn của hắn đong đầy xúc động:
“Đa tạ thần minh từ bi”.
Nói xong, hắn thấp thỏm chờ đợi.
Quả nhiên, trong không gian vang lên một giọng nói trong trẻo, đầy vẻ thoải mái: “Chuyện nhỏ thôi, chăm sóc anh là trách nhiệm của tôi”.
Một nam nhân thân cao bảy thước, suýt chút nữa đã không kìm nổi dòng lệ nóng.
Thuốc do thần linh ban, Tạ Dự Xuyên hoàn toàn tin tưởng. Hắn mở gói giấy, bên trong là hơn chục viên thuốc nhỏ như hạt đậu. Hắn lấy hai viên, cho vào miệng. Ánh mắt vô tình lướt qua chai nước khoáng đặt bên chân.
Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy một vật đựng nước trong suốt đến vậy. Hình dáng thon dài, đứng vững trên mặt đất mà không cần điểm tựa.
Làm theo chỉ dẫn của thần minh, hắn vặn nắp chai. Chỉ vài cái vặn nhẹ, nắp chai đã mở ra. Hắn ngẩn người, kinh ngạc nhìn.
Nhớ lại việc uống thuốc, hắn nhanh chóng nuốt hai viên hạ sốt cùng với thứ nước sạch sẽ tinh khiết đến lạ kỳ này. Dẫu cổ họng khô khốc, hắn cũng không dám uống nhiều, bởi nước này quá quý giá, chỉ nhấp hai ngụm nhỏ rồi cẩn thận đậy nắp lại.
“Thứ này quả thật kỳ diệu”.
Tạ Dự Xuyên nắm chặt chai nước khoáng, mân mê không rời tay. Nắp chai được vặn ra rồi đóng lại nhiều lần, hắn tò mò đến mức không ngừng quan sát. Qua lớp nhựa mềm trong suốt, nước bên trong không một chút tạp chất, khiến hắn nhận ra đây chính là vật lý tưởng để mang theo khi hành quân nơi sa trường.
Trong chốn lao ngục tối tăm, lạnh lẽo và ẩm ướt, hắn cảm thấy ấm lòng đến bất ngờ.
Hắn thầm cảm tạ tổ tiên bao đời đã thành tâm phụng thờ thần minh, để đến hôm nay, Vệ Thần không bỏ rơi gia tộc họ Tạ.
Uống thuốc xong, hắn ôm chai nước khoáng vào lòng, nghiêng mình nằm xuống chiếc chiếu rách lạnh lẽo, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Hắn — Tạ Dự Xuyên — cũng là người được thần linh bảo hộ.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, bên ngoài Chiếu Ngục, hoàng thượng đích thân đến thăm.
Viên quan quản ngục vội vã chạy đến nghênh đón: “Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng!”.
Ngự tiền thị vệ uy nghiêm quát: “Bệ ha muốn tự mình thẩm vấn phạm nhân Tạ Dự Xuyên, lập tức dẫn người đến đây!”
“Tuân chỉ! Thần lập tức đưa người đến!”.
Trong ngục hình, bóng áo hoàng bào sáng chói đứng lặng lẽ bên cạnh dụng cụ tra khảo, ánh mắt lạnh lùng dừng trên thân thể Tạ Dự Xuyên.
Rất lâu sau, Long Khánh Đế mới cất giọng trầm:
“Nghe nói thần minh của nhà ngươi đã hiển linh. Vậy theo ngươi, trẫm nên xử trí nhà họ Tạ thế nào?”.
Tạ Dự Xuyên bị trói trên dụng cụ tra tấn, mắt khẽ cụp xuống, nhìn chằm chằm vào mặt đất, không buồn ngẩng lên. Một tiếng cười nhạt vang lên, đáp lại câu hỏi của hoàng đế.
Có thể làm gì?
Tạ Dự Xuyên sớm đã hiểu rõ, người kia đã âm thầm mưu tính nhiều năm, sao có thể dễ dàng buông tha gia tộc họ Tạ. Thần vị mà nhà họ Tạ thờ phụng giống như một cái gai đâm sâu vào trái tim của vị vua ấy. Chỉ khi nhổ bỏ tận gốc, hắn mới có thể ăn ngon ngủ yên.
Hắn biết rõ, bất kể thần minh của nhà họ Tạ là thật hay giả, đối phương cũng sẽ tìm mọi cách để phá hủy biểu tượng tinh thần đã ăn sâu vào lòng gia tộc hắn.
Long Khánh Đế lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao, vẻ mặt u ám đe dọa.
***
Ở một nơi khác, sau khi gửi thuốc hạ sốt cho Tạ Dự Xuyên, Đồ Họa nhân tiện kiểm tra lại đồ dùng trong nhà. Cô tìm được một ít thuốc chống viêm, nghĩ rằng trên người hắn có thể có vết thương có thể dẫn đến viêm nhiễm. Cô dự định sẽ gửi thêm thuốc chống viêm cùng với đồ ăn cho hắn.
Tuy nhiên, khi mở điện thoại để gửi, cô nhận ra mình không thể chuyển đồ được nữa!
Đồ Họa: “Ơ?”.
Hệ thống: 【Người được giám hộ Tạ Dự Xuyên hiện đang chịu khổ hình, trong tình trạng hôn mê, vật phẩm không thể truyền đi.】
Đồ Họa kinh ngạc: !!!
“Làm sao đột nhiên bị tra tấn?”.
HẾT CHƯƠNG 3