Trong hang động đá, Cố Vô Song mở mắt.
Một đệ tử đang canh gác bên cạnh lập tức tiến lại gần, “Cố sư huynh, huynh tỉnh rồi?”
Đệ tử này nghĩ, thần hồn của cao thủ khó luyện hóa đến mức nào, vậy mà Cố sư huynh chỉ mất nửa ngày đã luyện hóa thành công rồi sao?
Không hổ danh là thiên tài nghìn năm khó gặp.
Sắc mặt của Cố Vô Song tái nhợt, hắn mím môi, nhìn chằm chằm về phía cửa hang một lúc lâu.
Ngay khi người đệ tử bên cạnh nghĩ rằng hắn sắp nhìn chằm chằm vào cửa hang đến mức xuyên thủng nó, đột nhiên nghe thấy hắn lạnh lùng thốt lên một câu.
“Vẫn chưa trở về.”
Hai vị sư huynh đang chiến đấu với con Hỏa Tiêu Thú, lúc quay lưng lại về phía Vân Túc, không biết từ đâu xuất hiện một con Hỏa Liệt Ma Điểu cấp bảy. Với móng vuốt khổng lồ, nó bắt lấy Vân Túc và bay thẳng lên trời.
Vân Túc còn chưa kịp hét lên thì đã bị đưa đến nơi cách đó cả ngàn dặm.
Hỏa Liệt Ma Điểu cấp bảy một bước đi ngàn dặm, có phương thức bay đặc biệt của loài chim, tương tự như phép thu nhỏ không gian của tu sĩ. Loại ma thú này không thể thuần phục, với sức mạnh ngang ngửa một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Đệ tử tham gia lần này không ai có thể đối đầu với nó.
Nó là tồn tại có thể dễ dàng tiêu diệt tất cả nhân loại có mặt tại đây.
Hỏa Liệt Ma Điểu tính tình bạo ngược, thường không tấn công tu sĩ. Nhưng một khi tấn công, hậu quả là sống không bằng chết hoặc chết ngay lập tức. Vân Túc không biết mình đã làm gì để đắc tội với con chim này! Trong móng vuốt của nó, cậu hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ sau vài hơi thở đã cách xa hàng vạn dặm, không còn cơ hội được các sư huynh đệ giải cứu.
Sớm biết thế đã không giận dỗi bỏ đi!
Lúc này, Vân Túc chẳng còn tâm trí để mà "chết không luyến tiếc" hay "tuyệt vọng chán chường" nữa, chỉ tự trách bản thân tu vi kém cỏi, không thể tự cứu lấy mình, lại còn cảm thấy thẹn với công ơn sinh thành dưỡng dục phụ mẫu huynh trưởng, không biết tiếp theo sẽ phải chịu đựng hành hạ phi nhân tính gì.
Đang nghĩ như vậy, Hỏa Liệt Ma Điểu đột ngột giảm tốc, lao thẳng xuống đất. Không biết nó đã làm cách nào để bảo vệ, nhưng Vân Túc không cảm thấy khó chịu dù tốc độ bay cực kỳ nhanh.
Trước mắt là núi non trùng điệp, cây cổ thụ mọc đầy, cao vươn tận mây trời, tỏa bóng che kín cả bầu trời.
Khi bị đặt xuống mặt đất, Vân Túc choáng váng đến quay cuồng, một lúc sau mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Con Hỏa Liệt Ma Điểu cao bảy tám người dang rộng đôi cánh, đậu trên một thân cây khổng lồ. Mặt đất phủ đầy những viên Hỏa Diệm Tinh thạch màu đỏ rực, tinh khiết đến mức tối thiểu cấp tám, đủ khiến tu sĩ hệ hỏa phát cuồng.
Những viên tinh thạch cao cấp này lại mọc khắp nơi, nồng độ nguyên tố hỏa trong không khí rất cao. Đây là trung tâm rừng ma thú đầy nguy hiểm. Con Hỏa Liệt Ma Điểu cấp bảy đứng ngoan ngoãn trên cành cây, rõ ràng có thứ gì đó cấp bậc cao hơn đang điều khiển nó.
Chẳng lẽ nơi này có đại yêu quái? Nhưng nhìn dáng vẻ của Hỏa Liệt Ma Điểu, dường như không có ý định gϊếŧ cậu, vậy mục đích bắt cậu đến đây là gì?
Hơn nữa, hành động có vẻ rất có kế hoạch, như thể đã thông đồng với con Hỏa Tiêu Thú để dụ hai sư huynh cậu giao chiến, rồi nhân cơ hội bắt cậu đi.
Hỏa Liệt Ma Điểu đã là cấp bảy, đại yêu quái chắc chắn còn trên cấp bảy!
Vân Túc ngước nhìn cơ thể khổng lồ của Hỏa Liệt Ma Điểu, nghĩ rằng đại yêu quái ấy hẳn phải còn khổng lồ hơn nhiều, có thể nghiền chết cậu chỉ với một cú chụp vuốt!
Đúng lúc này, bỗng vang lên một giọng nói—
"Con kiến hèn mọn, ngươi đang nhìn gì? Gặp bổn tọa còn không mau hành lễ!"
Giọng nói tràn đầy khinh miệt, mang theo uy áp của một tu sĩ cao cấp, như thể có cả ngọn núi đè lên đầu, khiến người ta không thể không cúi mình quỳ xuống, sùng kính bái lạy. Giọng nói vang vọng khắp rừng ma thú, chim thú trong phạm vi trăm dặm sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Vân Túc quay đầu nhìn quanh theo hướng phát ra giọng nói, nhưng không thấy gì.
"Bổn tọa ở đây!"
Vân Túc định thần nhìn kỹ, ở trung tâm khu Hỏa Diệm Tinh cấp tám, cậu thấy một quả trứng vàng nhỏ xíu!
"Hừ, dám nhìn thẳng vào bổn tọa, đáng chết!"
Đó là một quả trứng hình bầu dục, lớn cỡ bàn tay, vừa nói vừa lắc qua lắc lại, trông vô cùng kiêu căng.
"Run rẩy đi, tiểu yêu kiến hèn! Hôm nay bổn tọa tâm trạng tốt, chọn ngươi làm thuộc hạ, còn không mau đến ký kết khế ước với bổn tọa?"
Vân Túc đâu phải loại “tiểu yêu kiến hèn” gì. Tổ tiên của cậu là thần thú thượng cổ, mang uy nghi của trời đất. Chỉ là đến đời cậu, huyết mạch đã phai nhạt, không còn được một phần vạn sự uy phong của tổ tiên, sống co cụm trong một sản nghiệp của dòng tộc ở Đông Hải, ngồi ăn núi lở, ngoài tiền bạc thì không có bất kỳ tài nguyên quý hiếm nào để tu luyện, đời sau không bằng đời trước.
Vân Túc im lặng nhìn quả trứng vàng hai lần, rồi quay lưng bước đi.