Lau người xong, trời đã dần tối.
Gió đêm mát lạnh lùa qua cửa sổ, từng cơn từng cơn thổi tan đi cái nóng của ban ngày.
Tuyết Y nằm nghiêng trên giường, cảm giác ngứa rát ở cổ đã dịu đi nhiều, nàng mới khép mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bỗng cảm thấy sau lưng có một hơi ấm áp lạ thường áp sát vào.
Nàng mơ hồ đẩy ra, nhưng lại bị người kia giữ chặt hai tay. Tiếp theo đó, hắn cúi xuống, hôn lên cổ nàng.
Tuyết Y giật mình tỉnh giấc, vội vã đưa tay che cổ: "Không được."
Người kia không hề giận, chỉ cười khẽ: "Vì sao?"
"Đã sang mùa hè rồi, y phục mỏng manh, lỡ bị người khác phát hiện, ta sợ..."
Giọng Tuyết Y nhỏ dần, đối mặt với hắn, nàng luôn cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả.
Hắn khẽ hừ một tiếng, rồi lại cúi xuống hôn lên môi nàng.
Tuyết Y lập tức lùi lại, đưa tay ngăn đầu hắn lại: "Hôn cũng không được."
Hắn khẽ cau mày, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm nàng: "Sợ gì chứ?"
Tuyết Y bị nắm đau, nghiêng đầu tránh đi: "Ta sợ bị phát hiện..."
"Không đâu."
Giọng nói trầm thấp mà đầy chắc chắn ngắt lời nàng, khi Tuyết Y còn đang bàng hoàng ngỡ ngàng, hắn đã bất ngờ hôn xuống.
Nàng chưa kịp đẩy ra, chỉ có thể cắn môi, bám chặt lấy vai hắn.
Tấm rèm lụa đỏ khẽ đung đưa, từng chút từng chút buông xuống, kéo dài chạm tới mặt đất, che khuất hai bóng hình đang hòa vào nhau.
Tuyết Y tựa vào vòng tay hắn, thở nhẹ, khi nàng mệt mỏi sắp thϊếp đi, lại nhớ đến những lời bàn tán ác ý của các tỳ nữ, không kiềm được mà mở mắt, khẽ hỏi: "Chàng sẽ lấy ta sao? Hay sẽ bàn hôn sự với người khác?"
Hắn buông nàng ra, xoay người đứng dậy mặc áo: "Sao lại suy nghĩ linh tinh vậy."
Trước đây hắn thường ở quân doanh, mặc quần áo rất gọn gàng, lời vừa dứt, thắt lưng đã được cài chặt lại với tiếng "cạch" khẽ vang lên.
Tuyết Y nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, chỉ ôm chặt chăn che lấy đôi vai, im lặng không nói.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Đến lúc sắp rời đi, hắn mới nhận ra chút gì đó khác thường, quay lại xoa nhẹ đỉnh đầu nàng: "Ta có việc phải đi xa, đợi ta về."
Đầu ngón tay hắn có phần thô ráp, vô tình chạm qua má nàng khiến da nàng rát buốt.
Dẫu vậy, nàng cuối cùng cũng nhận được câu trả lời. Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm, tham luyến tựa vào lòng bàn tay hắn: "Vậy chàng nhất định phải nhanh chóng quay về, đừng để ta chờ quá lâu."
"Hôm nay sao ngoan vậy?" Hắn mỉm cười nhạt, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gò má nàng.
Tuyết Y vốn không thích hắn đối xử cợt nhả như thế, nhưng lúc này lòng lại bồn chồn kỳ lạ, chỉ ôm lấy thắt lưng hắn, cúi đầu không nói.
Có lẽ vì sự ngoan ngoãn hiếm hoi của nàng làm hắn hài lòng, bàn tay đang vuốt ve má nàng khựng lại, rồi nâng cằm nàng lên, hôn sâu vào môi.
Hương vị lạnh lẽo của hắn và sự ngọt ngào ấm áp của nàng hòa quyện, nụ hôn kéo dài không dứt...
Thế nhưng, sau lần chia tay đó, Tuyết Y không chờ được hắn quay về mà lại đón nhận cơn giận dữ của cô mẫu.