Tần Cố Xuyên đương nhiên không phát hiện ra chuyện này, anh ấy vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Lộ rưng rưng nước mắt ăn hết bát mì, trân trọng đến mức khiến người nấu mì là anh ấy cũng có chút ngại ngùng khó tả.
Anh ấy vốn tưởng rằng trước đó trên bàn ăn nhìn thấy Trần Lộ vui mừng đón nhận món ngon đã là giới hạn của con người đối với món ăn yêu thích, không ngờ Trần Lộ còn có thể tán thưởng món ăn cao hơn.
Rất khó để diễn tả tâm trạng của Tần Cố Xuyên lúc này, tóm lại cuối cùng Tần Cố Xuyên cũng không giữ được hình tượng của mình, giọng điệu hơi phức tạp nói với Trần Lộ: "Yên tâm, ngày mai vẫn còn."
Trần Lộ vất vả lắm mới giải quyết hết bát mì, im lặng, giọng điệu phức tạp của Tần Cố Xuyên khiến cậu ấy nghe ra cảm giác kinh hồn bạt vía.
Một lúc lâu sau, Trần Lộ mới mang đầy hy vọng ngẩng đầu nhìn Tần Cố Xuyên, cố gắng dùng gương mặt tiểu bạch hoa đáng yêu của mình để cứu lấy bản thân, đáng thương hỏi Tần Cố Xuyên để xác nhận: "Ngày mai... vẫn là mì này sao?"
Tần Cố Xuyên sững người, vốn dĩ anh ấy định ngày mai sẽ để đầu bếp trong biệt thự nhà họ Tần nấu rồi mang lên, nhưng nhìn dáng vẻ mong đợi của Trần Lộ, Tần Cố Xuyên rất khó thốt ra lời từ chối.
Nói đi cũng phải nói lại, những gì Trần Lộ trải qua trong khoảng thời gian này đúng là hơi thảm.
Cộng thêm những sự kiện ngược luyến tàn tâm sắp xảy ra trong tương lai, trong lòng Tần Cố Xuyên không khỏi dâng lên một chút thương hại với Trần Lộ, nghĩ đến những công việc của tập đoàn trong vài ngày tới, hình như cũng không phải là không thể lùi lại một chút ...
Tần Cố Xuyên nhanh chóng thầm sửa đổi lịch trình của mình trong vài ngày tới, trên mặt vẫn nhớ mình là một bá tổng lạnh lùng vô tình với "Trần Lộ", vô cảm phát ra một âm tiết.
"Phải."
Trần Lộ kinh hãi nhìn Tần Cố Xuyên, hoàn toàn không dám tin trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy, thế mà có thể hoàn toàn không có chút đồng cảm nào với gương mặt này của cậu ấy.
Người như vậy làm nam chính còn lại của thế giới này, có phải hơi quá đáng rồi không??
Mà Tần Cố Xuyên lại cảm thấy hơi lúng túng trước vẻ mặt kinh ngạc của Trần Lộ.
... Trần Lộ sẽ không nhìn thấu bát mì này là do anh ấy tự tay làm chứ...
"Đừng nghĩ đến những chuyện không thể." Cảm thấy hình tượng của mình hình như xém sụp đổ, Tần Cố Xuyên lập tức nghiêm mặt, vội vàng cảnh cáo Trần Lộ để duy trì hình tượng của mình, nhưng anh ấy cũng không dám nhìn kỹ biểu cảm của Trần Lộ, sợ mình càng làm càng sai, sau khi nói câu này, Tần Cố Xuyên nhanh chóng cầm đồ và chuồn khỏi "nơi nguy hiểm" này.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Tần Cố Xuyên, vẻ mặt Trần Lộ hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng phải cậu ấy là nhân vật chính sao? Người này không phải là CP được định sẵn trong tương lai sao! Sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy, cậu ấy chỉ muốn ăn một bữa bình thường thôi, thế mà lại dùng "chuyện không thể" để từ chối!
Quá đáng! Cậu ấy đã không nhịn được mà bán sắc rồi đấy!!
Trần Lộ u sầu cảm thấy cuộc sống này thực sự không thể sống nổi nữa. Niềm mong đợi duy nhất của cậu ấy sau khi xuyên sách chính là ba bữa cơm sang xịn mịn của biệt thự nhà họ Tần!
Tin tức nặng nề này đã giáng một đòn mạnh vào Trần Lộ, nhưng trong 2 ngày sau đó, thức ăn Trần Lộ nhận được cũng không phải là mì hôm đó.
Cũng có cơm với thức ăn bình thường, hoặc là một số món ăn đặc sản địa phương khác, trông vẫn ngon lành như vậy, mùi vị... cũng vẫn khiến người ta nghẹn ngào khi ăn vào.
Đều không cho muối.
Thế giới này thật tốt, vừa đảm bảo sức khỏe, vừa cố gắng hết sức để cậu ấy trầm cảm.
Thực sự là rất quan tâm bệnh nhân bị thương.
Trần Lộ nghẹn ngào.
---
Ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, Trần Lộ ngoan ngoãn nằm trên giường, không hề có ý định gây chuyện, an nhiên đến lạ thường.
Trong cốt truyện, thời gian cho diễn biến tiếp theo vẫn còn mơ hồ, chỉ có những từ như "vài ngày sau".
"Vài ngày sau" được ngầm hiểu là không nhiều ngày, nhưng cơ bản là hơn hai ngày, bốn năm ngày cũng được, nhưng Trần Lộ không muốn chịu đựng sự tấn công dồn dập của những món ăn tối tăm và nhạt nhẽo như không hề có muối thêm một ngày nào nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, Trần Lộ cảm thấy những phẩm chất tốt đẹp ít ỏi còn sót lại trên người mình sẽ biến mất cùng vị giác nhạt nhòa của mình.
Bình tĩnh nhắm mắt lại, Trần Lộ lặng lẽ chờ đợi một phép màu xảy ra.
Cuối cùng, không phụ sự mong đợi của Trần Lộ, sau khi cậu ấy nằm yên được nửa tiếng, lão quản gia đột nhiên nhìn đồng hồ.
Ông chợt nhận ra đã nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối mình kiểm tra xem có chỗ nào trong biệt thự nhà họ Tần bị hư hỏng và cần sửa chữa hoặc bổ sung hay không, hôm nay ông nên bắt đầu công việc tuần tra lần thứ hai trong tháng.
Vì vậy, không lâu sau, lão quản gia phát hiện cửa phòng Trần Lộ... hình như có gì đó không ổn?