Đến Giờ Diễn Kịch Rồi

Chương 16

Trần Lộ cười hề hề chống nạnh một lúc, chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, nhưng vừa chiêm ngưỡng vừa đánh giá cao bỗng phát hiện có gì đó sai sai.

Sao cậu ấy lại cảm thấy... bản thân nhìn thấy một màu sắc không bình thường lắm qua lỗ tròn kia.

Đen thui, trông giống vải của bộ vest ...

Trần Lộ: "..."

Trần Lộ: "......"

Trần Lộ lặng lẽ nhét ổ khóa vừa tháo ra vào lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Cố Xuyên nhìn ruột khóa bị tháo ra, rồi lại được cẩn thận đẩy vào từng chút một, mím môi, không để mình bật cười.

Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Trần Lộ, nhưng anh ấy đã cảm nhận được từ ổ khóa đầy kịch tính kia.

Khi xem cốt truyện của cả thế giới, anh ấy cũng không cảm thấy Trần Lộ là người có tính cách thú vị như vậy.

Tần Cố Xuyên vừa nghĩ vừa cố nén nụ cười, gần 1 phút sau mới khống chế được biểu cảm trên mặt, sau đó Tần Cố Xuyên mới đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa đã biến thành khép hờ trước mặt.

Cánh cửa theo lực đẩy của Tần Cố Xuyên từ từ mở ra, từng chút từng chút một để lộ dáng vẻ ngây thơ vô tội và đáng thương của người bên trong.

Với gương mặt đó, Trần Lộ trông vẫn rất đáng thương, tất nhiên là không thể nhìn kỹ, nhìn kỹ sẽ thấy giả trân vô cùng. Tần Cố Xuyên im lặng nhìn người này, chỉ hơi liếc mắt xuống dưới một chút, nhìn thấy rõ mắt cá chân đã sưng tấy của Trần Lộ.

Đã bị thương thành ra như vậy rồi, mà còn có tâm trạng quậy phá tháo dỡ đồ đạc, Tần Cố Xuyên rất khâm phục, nhưng miệng vẫn nhớ nói ra những lời phù hợp với thân phận của mình.

Mặt lạnh tanh, Tần Cố Xuyên thiếu kiên nhẫn nói: "Trần Lộ, cậu thèm khát được tôi chú ý đến thế sao?"

Khi nhìn thấy bộ vest đen, Trần Lộ còn nghĩ tiêu rồi, chắc chắn là bị người ta phát hiện đến dạy dỗ cậu ấy, không ngờ người đứng ngoài cửa lại chính là Tần Cố Xuyên.

Hơn nữa chỉ có một mình anh ấy.

Quan trọng nhất là ...

Trần Lộ nhìn thuốc trị thương trong tay Tần Cố Xuyên.

Rõ ràng, đối phương không phải biết cậu ấy muốn bỏ trốn nên mới đến, mà là đến đưa thuốc cho cậu ấy. Nghĩ lại lúc nãy ở gara, đối phương phát hiện có gì đó không ổn, ban đầu không dùng sức lắm, lập tức nắm lấy cậu ấy.

Phản ứng rất nhanh.

Với gương mặt này, cộng thêm sự tận tâm này, nói sao nhỉ, sau khi chịu đựng dày vò như vậy đối phương vẫn xứng đáng có vợ.

Trong lòng Trần Lộ bỗng dâng lên một chút cảm động.

Tất nhiên sự cảm động này chỉ kéo dài cho đến khi Tần Cố Xuyên mở miệng nói chuyện.

Một người tốt như vậy tại sao lại phải mở miệng chứ? Trần Lộ than vãn trong lòng, ngoài mặt vẫn không nói gì mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội nhìn Tần Cố Xuyên.

Đây nào phải là Trần Lộ không biết nên trả lời Tần Cố Xuyên như thế nào, mà chủ yếu là rất lo lắng bản thân sẽ không nhịn được mà vô thức bắt đầu buông lời mỉa mai, hơn nữa bây giờ cậu ấy cũng chỉ có vẻ mặt vô tội này là được luyện tập tốt nhất.

Tần Cố Xuyên không có ý kiến về việc Trần Lộ không trả lời, chỉ coi như Trần Lộ đang bướng bỉnh chống đối, anh ấy bước vào phòng, đặt thuốc trong tay lên bàn bên cạnh Trần Lộ, giọng điệu trầm thấp và khó chịu nói: "Tự bôi thuốc đi, đừng nghĩ đến chuyện lấy vết thương để khiến tôi chú ý."

Trần Lộ tiếp tục im lặng, tiếng mỉa mai trong lòng vang vọng như sấm.

Nhưng tiếng lòng của Trần Lộ không truyền ra ngoài, ngược lại là tiếng bụng kêu ùng ục, lúc này bắt đầu vang lên.

Nghe rõ âm thanh này, Tần Cố Xuyên cúi đầu nhìn Trần Lộ, nhướng mày, hơi ngạc nhiên: "Đói rồi?"

Những chuyện khác Trần Lộ đều có thể im lặng, nhưng giọng điệu hơi khó tin này khiến Trần Lộ không nhịn được nữa: "Tần tiên sinh, từ sáng đến giờ đã lâu như vậy rồi, tôi không nên đói sao?"

Ý nghĩa của câu nói này không khó hiểu, Tần Cố Xuyên lập tức nhận ra không có ai chuẩn bị bữa trưa cho Trần Lộ.

Chuyện này đương nhiên không phải do Tần Cố Xuyên căn dặn, anh ấy cũng không nghĩ rằng quản gia sẽ tự ý làm ra chuyện như vậy, vậy thì chỉ có thể là do ảnh hưởng của cốt truyện.

Tần Cố Xuyên biết cốt truyện tiếp theo - chưa đầy 2 ngày sau khi bị nhốt, Trần Lộ bị ốm, bác sĩ gia đình đến khám, nói là giống như trầm cảm.

Nhưng trên thực tế, có lẽ thế giới đã tự động hoàn thiện logic? Vì bị nhốt chưa đầy 2 ngày mà trầm cảm, suy yếu đến mức chỉ có thể nằm trên giường thì không khoa học lắm, cho nên thế giới tự động hoàn thiện để khiến người ta không ăn cơm, để đạt được kết quả như thế?

Tần Cố Xuyên suy nghĩ, nhưng không có ý định giải thích với Trần Lộ, chỉ nhìn vào mắt cá chân của Trần Lộ một lần nữa, thản nhiên nói: "Chờ đi."

Theo vụ Trần Lộ bỏ trốn lần đầu tiên, nội dung không được miêu tả trong cốt truyện đều có thể tự do thay đổi, chỉ cần đạt được các điều kiện trước khi cốt truyện bắt đầu là được, cũng không nhất thiết phải để người ta đói.