Một chiếc xe thể thao vài trăm triệu, còn có một, hai, ba, bốn chiếc xế xịn khác bị liên lụy ở phía trước…
Nghĩ sơ qua về số tiền bồi thường, mặt mày Trần Lộ tối sầm, cho dù cậu ấy sống 80 kiếp nữa cũng chưa chắc đã trả nổi.
Trần Lộ cảm thấy linh hồn của mình như bị rút ra, bây giờ cậu ấy hoàn toàn có thể thể hiện được cảm xúc của “Trần Lộ” trong cốt truyện mà không cần diễn xuất chút nào.
Tần Cố Xuyên cũng không ngờ sẽ xảy ra tai nạn như vậy, nhìn hiện trường vụ va chạm xe ở đằng xa cũng thấy hơi sợ, nếu như vừa rồi Trần Lộ không cởi dây an toàn khi tìm ổ khóa dưới bảng điều khiển, để anh ấy có thể kéo cậu ấy ra ngay lập tức, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Cúi đầu nhìn Trần Lộ, bây giờ cậu ấy chẳng khác gì miêu tả trong cốt truyện, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi, Tần Cố Xuyên mím môi, ánh mắt rơi vào mắt cá chân đang nhanh chóng sưng lên của cậu ấy, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.
Trong cốt truyện gốc, Trần Lộ không hề bị thương, tất cả đều là do anh hành động chệch khỏi yêu cầu của cốt truyện, thêm hành động cắm chìa khóa xe vào mới dẫn đến tất cả những sự việc này.
Nghĩ đến hậu quả do hành động vượt quá phạm vi cốt truyện của mình gây ra, mặc dù trong lòng không hề bình tĩnh khi thấy Trần Lộ bị thương, Tần Cố Xuyên vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định.
--- Phải tiếp tục đi theo cốt truyện, không thể để xảy ra thêm bất ngờ nào nữa.
Tần Cố Xuyên buông tay, để Trần Lộ ngã ngồi xuống đất, phẩy tay với những vệ sĩ đang chạy tới, quát lớn: “Đưa cậu ta về cho tôi, nhốt lại để cậu ta tỉnh táo lại.”
---
Trần Lộ bị khiêng đi một đoạn đường dài mới hoàn hồn.
Nhận ra mình đang bị người ta khiêng, cậu ấy theo thói quen vùng vẫy một chút, sau đó lại bị giữ chặt hơn.
… Thôi được rồi.
Trần Lộ lập tức từ bỏ chống cự.
Chủ yếu là không từ bỏ cũng không được, Trần Lộ vừa trải qua một phen thập tử nhất sinh cùng khoản nợ chồng chất, hiện tại chân vẫn còn mềm oặt, căn bản không đi nổi, hơn nữa chân phải còn đang đau nhói, chắc là lúc bị Tần Cố Xuyên kéo ra đã bị thương, bây giờ bảo cậu ấy tự đi bộ e là hơi khó, cho nên việc bị khiêng đối với Trần Lộ mà nói vẫn là rất tốt.
Về khoản an phận thủ thường, Trần Lộ vẫn rất tự tin.
Tâm trạng Trần Lộ rất bình tĩnh, có thêm một chút thư thái vì cuối cùng cũng hoàn thành cái cốt truyện chết tiệt kia, nên sau khi vệ sĩ đặt Trần Lộ về phòng, hoàn thành nhiệm vụ rồi buông tay, Trần Lộ còn theo thói quen nói lời cảm ơn với hai vệ sĩ đã khiêng cậu ấy.
Vốn hai vệ sĩ này sau khi áp giải người đến nơi còn phải buông vài câu uy hϊếp, bảo Trần Lộ ngoan ngoãn một chút.
Đây không phải nội dung có trong cốt truyện, mà là do vụ tai nạn xe vừa rồi không nằm trong cốt truyện cũng đã dọa họ sợ, kết quả Trần Lộ lại nói lời cảm ơn khiến họ ngớ người.
Lời uy hϊếp của hai vệ sĩ nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, về khoản khiến người ta mắc nghẹn, phải nói Trần Lộ vẫn vô cùng công bằng.
Hai vệ sĩ cứng họng, một lúc lâu sau mới rất lịch sự nói: "... Không cần khách sáo."
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng trong vài giây, cuối cùng hai vệ sĩ đầy bối rối vội vàng rời khỏi hiện trường.
Tất nhiên họ vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, sau khi rời đi đã khóa cửa phòng lại, trung thành hoàn thành toàn bộ chỉ thị của người thuê.
--- Người thuê nói nhốt lại thì phải nhốt lại, còn vấn đề có coi là giam cầm hay không, với tư cách là người bản xứ, các vệ sĩ hoàn toàn không có khái niệm này.
Trần Lộ không quan tâm đến chuyện này, sau khi không còn ai khác, cậu ấy mới thả lỏng, bắt đầu xắn ống quần lên xem vết thương.
Cả bàn chân phải sưng lên, chắc là bị bong gân, phần bắp chân có một mảng trầy xước khá lớn, đã bắt đầu tím tái, còn hơi chảy máu, sau đó gót chân trái cũng hơi đau, nhìn kỹ thì thấy chắc là bị va vào mặt đất, có vết trầy xước tím bầm.
Trần Lộ thử cử động mắt cá chân phải, có thể cảm thấy đau, nhưng không đau đến tận xương, cử động rất trơn tru không có cảm giác đau đớn khác, xem ra vấn đề cũng không lớn, so với mức độ của vụ tai nạn xe thì những thứ này chỉ là chuyện cỏn con.
Trần Lộ khó khăn di chuyển vào phòng tắm xử lý sơ vết thương rồi nằm lại trên giường, bắt đầu tính toán lại khoản nợ của mình, nhưng tính toán được vài giây lại thôi.
Dù sao thân thể này trước đây cũng đã nợ một đống, dù sao cũng là không trả nổi và càng không trả nổi hơn mà thôi, nợ nhiều không lo.
Trần Lộ buông xuôi, lại tiếp tục suy nghĩ một lúc về những việc cậu ấy nên làm tiếp theo.
Việc hoàn thành xuất sắc cái cốt truyện mãi không chịu bắt đầu kia đúng là rất vui, nhưng tiếp theo lại không có cốt truyện trong đầu để chỉ dẫn nữa. Trần Lộ chỉ hận mình lúc trước chỉ lo chơi game, không tìm hiểu đủ nhiều về loại truyện cẩu huyết cũ rích này.