Đến Giờ Diễn Kịch Rồi

Chương 3

Tuy nhiên, có thể là do nhân vật tiểu bạch hoa của cậu hiện tại vẫn chưa thích đối phương, bây giờ ở gần hơn, Trần Lộ lại cảm thấy, người này không còn khiến người ta say đắm như khi cậu ở trên lầu nhìn thấy đối phương.

Hoặc... lớp filter của câu chuyện này dành cho vị tổng tài bá đạo này chỉ là... khiến bất cứ ai lần đầu nhìn thấy gương mặt của anh ấy đều phải sốc?

Hình như cũng không phải không thể? Dù sao thì trong mắt cậu, thế giới này có thế nào cũng thấy khó tin.

Trần Lộ vừa nhìn người kia vừa thầm nghĩ trong lòng.

Đối phương dường như nhận thấy ánh mắt của Trần Lộ, hơi ngẩng đầu lên, dời mắt khỏi tài liệu trước mặt và nhìn về phía Trần Lộ.

Ánh mắt đó khiến Trần Lộ sững lại, không hiểu sao lại cảm thấy hơi kỳ quặc.

Bởi vì ánh mắt đối phương nhìn cậu có vẻ xa lạ, dường như đang phân biệt cậu là ai, như thể chưa từng gặp cậu trước đây.

Kỳ quá.

Trần Lộ thầm lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng không cho Trần Lộ cơ hội để ý đến ánh mắt của đối phương, bởi vì đối phương chỉ nhìn cậu vài giây, dường như hoàn toàn không để tâm, không lâu sau lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Theo hành động này của đối phương, cảm giác kỳ lạ trong lòng Trần Lộ lập tức tan biến, chỉ còn lại một lời than thở.

-- Cho dù thân phận là tổng tài bá đạo, trong cốt truyện của tiểu thuyết, ngoài việc bá đạo với đủ loại người, thì những tình tiết còn lại đều là đang xử lý tài liệu, không cần đến cả lúc chờ đầu bếp dọn món cũng không bỏ qua một giây nào để xử lý tài liệu chứ!

Sau khi than thở xong, Trần Lộ nghĩ lại thì thấy cũng chẳng có gì sai.

Dù sao thì một tổng tài bá đạo trong cốt truyện khi được miêu tả luôn là ngày đêm yêu đương, còn ngoài những miêu tả trong cốt truyện, tất nhiên là phải tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi để xử lý hết đống tài liệu tồn đọng giống như người ta vội vàng làm bài tập vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.

Hợp lý.

Chỉ là hơi mắc cười.

Trần Lộ mím môi, kiềm chế bản thân không phá vỡ hình tượng nhân vật, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng và u sầu, tìm chỗ ngồi đối diện nhân vật chính rồi ngồi xuống.

--Về mặt lý thuyết, đây là khoảng cách xa nhất giữa hai người.

Lúc ngồi xuống, Trần Lộ cảm thấy đối phương dường như lại liếc nhìn mình, nhưng khi Trần Lộ nhìn lại thì thấy hình như chỉ là ảo giác của cậu.

Thật lạnh lùng.

Trần Lộ thầm nghi hoặc, xem lại cốt truyện trong đầu một lần nữa, phát hiện...

Vẫn không có miêu tả liên quan.

Trong đầu cậu, phần lớn nội dung trong đoạn cốt truyện này đều là miêu tả tâm trạng đau khổ của cậu khi nhìn thấy những món ăn sang xịn và thịnh soạn trước mặt sau khi đến nhà ăn.

-- Đây không phải là những thứ cậu muốn, cậu nhớ cuộc sống trước đây của mình.

-- Dưới ánh nắng mặt trời, trong vườn hoa.

-- Những cơn gió tự do lướt qua mái tóc cậu, mỗi sợi tóc đều tràn đầy hạnh phúc.

-- Tại sao những chuyện bất hạnh luôn xảy đến với cậu.

Ừm, tóm tắt đại ý xong.

Đương nhiên Trần Lộ không có tâm trạng như vậy, nhưng may mắn là dường như cậu không cần phải diễn tâm trạng của nhân vật trong văn bản, dù sao thì Trần Lộ cũng không diễn tâm trạng trong đoạn cốt truyện mở đầu ở trong phòng khi nãy, cũng chả có vấn đề gì.

Trừ phần tâm trạng này ra, nội dung cần Trần Lộ diễn cũng không nhiều.

Bị nội dung văn chương trong cốt truyện tác động, Trần Lộ quên mất chút nghi ngờ vừa rồi trong lòng, bắt đầu học thuộc lòng những câu thoại tiếp theo của mình.

Dù sao cũng không có việc gì khác để làm.

Chỉ là Trần Lộ vừa mới học thuộc lòng lại một lần, thì các món ăn trên bàn đã được dọn lên nhanh như chớp. Khi những người giúp việc lần lượt mở nắp đậy trên đĩa thức ăn, Trần Lộ cảm thấy như bản thân nhìn thấy ánh sáng.

Hương thơm của thức ăn bay vào mũi Trần Lộ, mỗi món ăn đều tỏa ra màu sắc óng ánh, dường như đang thể hiện với Trần Lộ rằng nó rất ngon và đôi mắt của Trần Lộ cũng dán chặt vào những món ăn này.

Những món ăn ngon chỉ được miêu tả ngắn gọn là "sang xịn và thịnh soạn" trong truyện, khi hiện thực hóa lại như thế này sao!!!

Tần Cố Xuyên cảm nhận được ánh mắt vô cùng nồng nhiệt phía trước, động tác đưa tài liệu cho trợ lý sau lưng hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt nồng nhiệt này, vô cùng bất ngờ khi phát hiện chủ nhân của ánh mắt này đến từ "Trần Lộ" – người mà anh sẽ yêu sâu đậm theo lý thuyết.

Hơn nữa, ánh mắt nồng nhiệt này không phải hướng về anh, mà là hướng về những món ăn trước mặt anh.

Hai chữ "muốn ăn" trong ánh mắt đó gần như đã biến thành thực thể.

Trong mắt Tần Cố Xuyên hiện lên vẻ hoang mang, cũng xem lại nội dung cốt truyện trong đầu, vẻ hoang mang trong mắt càng đậm hơn.

Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng "Trần Lộ" lại có tính cách thế này... sao?