Hai người tán gẫu một lúc lâu, đến khi cúp máy thì đã gần sáng. Ôn Mạn tiếp tục ngủ, mãi đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy.
Trong nhà yên tĩnh, dì Nguyễn không có ở đây.
Cảm giác khó chịu càng rõ ràng hơn, cô lấy nhiệt kế ra đo, ngạc nhiên khi thấy nhiệt độ đã lên đến 39.5 độ.
Chống chọi với cơn mệt mỏi, cô ăn qua loa rồi gọi xe đến bệnh viện.
Bệnh viện đông đúc. Sau một giờ xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt cô khám. Bác sĩ kê cho cô thuốc và truyền dịch.
Khi kim tiêm cắm vào, đã là ba giờ chiều.
Ôn Mạn mệt mỏi rã rời, ngồi tựa vào chiếc ghế đơn sơ trong phòng truyền dịch, không bao lâu thì ngủ thϊếp đi.
Lúc này, Hoắc Thiệu Đình đang cùng mẹ đến bệnh viện lấy thuốc. Trên đường rời đi, anh vô tình nhìn thấy Ôn Mạn đang nằm ngủ trong phòng truyền dịch.
Bàn tay trắng nõn của cô bị kim truyền đâm vào, gương mặt thanh tú khi ngủ lộ ra vẻ nhợt nhạt, trông thật đáng thương.
Hoắc Thiệu Đình dừng ánh mắt trên người cô vài giây lâu hơn.
Hoắc phu nhân để ý ánh mắt của con trai, bà nhìn theo và có chút bất ngờ:
"Thiệu Đình, con quen cô gái này à?"
Hoắc Thiệu Đình thản nhiên đáp:
"Chỉ gặp qua một lần."
Hoắc phu nhân kể lại:
"Lúc nãy mẹ định đi lấy số khám trước, không ngờ quy trình lưu hồ sơ ở bệnh viện giờ phức tạp hơn trước, vẫn là cô gái này chỉ mẹ. Thật không ngờ con lại quen cô ấy."
Hoắc Thiệu Đình lại nhìn về phía Ôn Mạn một lần nữa.
Đúng lúc đó, Ôn Mạn tỉnh dậy.
Nhìn thấy Hoắc Thiệu Đình, cô quên mất bàn tay còn đang truyền nước mà vội vàng bật dậy. Kết quả là ống truyền trong suốt lập tức đỏ rực màu máu, cô nhíu mày kêu khẽ một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống lại.
Hoắc Thiệu Đình khẽ nhíu mày.
Hoắc phu nhân có thiện cảm với Ôn Mạn, bà quay sang nói với con trai:
"Thiệu Đình, con ở lại chăm sóc cô gái này đi! Một mình bị bệnh như thế, trông thật tội nghiệp."
Hoắc Thiệu Đình ban đầu không muốn, nhưng khi chạm phải ánh mắt của mẹ, anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Ôn Mạn thậm chí không kịp từ chối.
Hoắc Thiệu Đình đưa mẹ ra bãi đỗ xe, nơi tài xế đã chờ sẵn.
Trước khi lên xe, Hoắc phu nhân không quên nhắc lại:
"Mẹ thấy cô Ôn này không tệ đâu! Thiệu Đình... Con cũng gần 30 rồi, gặp được người phù hợp thì định đoạt đi."
Hoắc Thiệu Đình đút tay vào túi áo, khẽ cười nhạt:
"Nếu mẹ biết Ôn Mạn là bạn gái cũ của Cố Trường Khanh, mẹ còn nhiệt tình như vậy không?"
Dẫu nghĩ vậy, anh chỉ trả lời qua loa vài câu để mẹ hài lòng.
Hoắc phu nhân không ép buộc được con trai, đành thở dài.
Khi Hoắc Thiệu Đình quay lại phòng truyền dịch, Ôn Mạn vẫn ngồi đó, ánh mắt đăm chiêu.
Anh phải thừa nhận, anh thích cơ thể của Ôn Mạn, đặc biệt là đôi chân thon dài trắng nõn của cô. Cảm giác nắm chúng trong tay thật sự khiến người ta khó mà kiềm chế.
Nhưng, chỉ dừng lại ở đó.
Anh chỉ muốn chiếm hữu cơ thể cô, chứ không muốn can dự vào cuộc sống của cô.
Hoắc Thiệu Đình ngồi xuống bên cạnh Ôn Mạn, giọng điệu lãnh đạm:
"Còn mấy chai nữa?"
Ôn Mạn không ngờ anh thật sự quay lại, cũng không dám làm phật ý anh, khẽ đáp:
"Chỉ còn một chai là xong rồi."
Hoắc Thiệu Đình không nói thêm gì, cúi đầu lấy điện thoại ra xử lý công việc.
Không tìm được chủ đề để nói chuyện, Ôn Mạn ngồi một lát liền thϊếp đi lần nữa.
Trong trạng thái mơ màng, cô dường như nghe thấy anh đang nói chuyện với y tá, sau đó cảm giác có một chiếc áo khoác phủ lên chân, che kín đôi chân lộ ra bên ngoài của cô…
Khi tỉnh lại, Ôn Mạn phát hiện mình đang tựa vào vai của Hoắc Thiệu Đình, eo bị một bàn tay lớn giữ chặt.
Mùi hương trên người anh thoang thoảng, hòa quyện giữa gỗ đàn hương và nước cạo râu, dễ chịu đến mức khiến người ta không khỏi rung động.